Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Câu nói này của Hoắc Minh Lâu tràn đầy hơi thở giang hồ, nhưng mà nói ra từ trong miệng của Hoắc Minh Lâu thì lại hoàn toàn không có dáng vẻ như là đang mạnh miệng, Hoắc Minh Lâu là ai chứ? Người nào mà biết anh ta là ai cũng sẽ không cảm thấy anh ta đang nói khoác.

Mặc Diệu Dương nghe nói như vậy, lập tức đứng dậy: “Anh Lâu, anh nói lời thì phải giữ lấy lời đó?”

“Nhất ngôn cửu đỉnh!”

Cố Minh Vinh đột nhiên cảm thấy toàn bộ rượu vừa mới uống vào trong bụng đều biến thành lửa, lan rộng ra cả một diện tích lớn, lửa muốn đốt rách cả yết hầu của ông ta.

Trên cái bàn rượu này lập tức tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ, duy nhất chỉ có Cố Minh Vinh là cười khổ không thôi, từ làn da đến tế bào của ông ta đều không có một nơi nào có thể nở nụ cười.

Bị người ta cột ở trên cây nướng trên lửa, chắc có lẽ là tư vị này, sống không bằng chết, mỗi một phút mỗi một giây đều vô cùng giày vò.


Thật ra thì ông ta rất hi vọng lời Hoắc Minh Lâu nói chính là lời nói say, như thế này thì trong lòng của ông ta mới có thể thoải mái được một chút, nhịp tim mới có thể bình thường lại, nhưng mà mẹ nó chứ chỉ uống có một ly rượu mà thôi, lại say thành cái dạng này à?

Phải biết là xem mạng người như cỏ rác như vậy chính là chuyện phạm pháp, Hoắc Minh Lâu có năng lực lớn như thế này à? Nhưng mà trái với tưởng tượng, cảnh tượng ngày hôm nay ở sân bay không phải là nhà họ Mặc cũng chỉ dựa vào mấy câu nói đã có thể thuyết phục được đám cảnh sát đó rồi ư?

Nghĩ đến đây, mí mắt không ngừng giật giật.

Lại nói đến Cận Bắc Xuyên, cậu chủ nhà họ Cận, Qúy Đình Kiêu nhà họ Qúy, Tiêu Quân... có người nào không phải là quý tộc hào môn, cho dù bọn họ có muốn ôm đùi của Hoắc Minh Lâu, một gia tộc lớn, một người là quyền cao chức trọng...

Nhà họ Cố ở Hải Thành? Ha... Muốn đấu với Hoắc Minh Lâu? Đây không phải là muốn chết à, tự chui đầu vào rọ ư?

Cố Minh Vinh nhức đầu, đầu đau giống như là muốn nứt ra, bây giờ lại không biết cái tên Cố Thanh Thành đáng chết đang ở chỗ nào, rốt cuộc đã làm gì người ta rồi, rốt cuộc với người ta như thế nào? Ông ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này, đây mới chính là thứ càng khiến người ta thấy sốt ruột hơn. Nếu như bây giờ Hoắc Minh Lâu lại hỏi nguyên nhân kỹ càng của chuyện này, ông ta không thể nói tròn một câu nào.



Chỉ nhìn thấy người trong cái bàn này ăn uống vui vẻ thoải mái cực kỳ, ông ta lại không ăn được một ngụm đồ ăn nào.

Lời nói của bọn họ, ông ta cũng hoàn toàn không chen vào được, mặc dù là còn có thể cảm nhận được một chút tôn kính đến từ bọn họ, nhưng mà mùi vị này thật sự vừa vi diệu lại vừa kỳ quái.

Hoắc Minh Lâu quả nhiên là một người rất hiểu cách tôn trọng người già, thỉnh thoảng còn gấp đồ ăn cho ông ta: “Ông Cố, cái này ăn ngon này, già cả hay bị tắc nghẽn tim mạch, ăn cái này vào không dễ bị cao huyết áp, hoặc là bị xuất huyết não.”

Cố Minh Vinh vừa nghe thấy những lời này đã cảm thấy mình sắp bị xuất huyết não rồi.

“Bắc Xuyên, Diệu Dương... hai người các cậu có chuyện gì vậy hả? Chỉ biết lo cho mình, một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có. Nào, kính ông Cố một ly rượu đi.” Hoắc Minh Lâu rõ ràng là người có quyền nói chuyện nhất trong đám người này.

Trước đó Mặc Diệu Dương chẳng thèm quan tâm tới Cố Minh Vinh, sau khi Hoắc Minh Lâu nói câu nói này anh thật sự đứng dậy mời rượu Cố Minh Vinh.

Cố Minh Vinh không muốn nhận nhưng cũng chỉ có thể nhận lấy, ông ta cảm thấy ở bên cạnh là người ngồi, lại giống như ngồi bên vách núi, hơn nữa dường như là ngọn núi lớn này bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống làm ông ta thịt nát xương tan.

Ông ta muốn chạy đi, nhưng mà có làm như thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Khi ông ta biết đây là một trò chơi, Cố Minh Vinh đã ý thức được nhà họ Cố ở Hải Thành cho dù như thế nào cũng không phải là đối thủ của nhà họ Mặc ở thành phố G, huống hồ gì hiện tại đối phương còn có mối quan hệ với nhà họ Cận, nhà họ Tiêu, nhà họ Qúy... có người nào không phải là người nổi tiếng? Ở đây là những cậu chủ nói một không nói hai, bọn hợp kết hợp lại với nhau đây mới chính là sự liên thủ mạnh mẽ chân chính.

“Ông Cố?” Hoắc Minh Lâu lại gọi Cố Minh Vinh lần thứ ba.

Trong nháy mắt Cố Minh Vinh lấy lại tinh thần, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy cười cười: “Thật ngại quá, lúc nãy tôi nhức đầu, không nghe thấy giọng nói của cậu.”

“Không có gì phải xin lỗi, không có gì đâu.” Hoắc Minh Lâu cười tùy ý lặng nhạt, thái độ trông rất tốt: “À đúng rồi, tôi nghe nói là ông có con trai có đúng không? Bây giờ cậu ta ở đâu vậy?”

“Nó đang ở..." Cố Minh Vinh bị hỏi đột ngột, trong lúc nhất thời suy nghĩ mãi mà không biết nên trả lời anh ta như thế nào.



Mà lúc này ánh mắt của ông ta xuyên thấu và người bên cạnh, nhìn trên mặt của Mặc Diệu Dương ngồi xéo xéo, rõ ràng đối phương mang theo bộ dạng trêu tức, còn híp mắt với ông ta, đây quả thật là đang khiêu khích trắng trợn.

“Tôi nghe đám em trai nói bây giờ cậu ta đang làm việc trong ngành giải trí à? Nghe nói cậu ta là một ngôi sao lớn, có chuyện này không vậy?” Đầu tiên là Hoắc Minh Lâu cười cười nói nói, nhưng mà rất nhanh chuyện này liền thay đổi đổi thành một giọng điệu uyển chuyển tiếc nuối, nói: “Thiệt tình, thanh danh ở trong ngành giải trí... hình như là không tốt cho lắm, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ phát triển của cậu ta.”

Cố Minh Vinh âm thầm cười khổ, chuyện cho đến bây giờ sao ông ta còn nhìn không ra được đây là vở kịch mà mấy người bọn họ cố ý diễn cho ông ta, vậy mà ông ta còn thật sự bị mù, cái gì mà buôn bán ma túy, liên lụy cửu tộc, đây chỉ là ra oai phủ đầu với ông ta mà thôi! Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn chính là Mặc Diệu Dương, đây chính là một buổi hồng môn yến danh phù kỳ thực.

Mạnh Yến San uống một hớp nước trái cây, nói: “Em lại không cảm thấy như vậy, hiện tại nhân cách của mấy ngôi sao nam cũng không tệ mà, nếu không thì lấy đâu ra nhiều fan hâm mộ nữ theo đuổi như thế, mấy diễn viên nam có vóc dáng tiêu chuẩn có thể mang đến năng lượng cho đám con gái bọn em.”

Vân Lang yếu ớt liếc mắt nhìn cô ta một chút, tiếp lời: “Vậy nếu như nhân cách sụp đổ thì sao, đó chính là người đàn ông xấu xa hả?”

Cố Minh Vinh cảm thấy cổ họng mặn chát mà tanh tửi, không biết là dạ dày trào máu, hay là phổi đổ máu, hoặc là nói nội tạng tức đến nỗi nỏ tung rồi, bọn họ công khai châm chọc như thế này còn không phải là đang cố ý nói Cố Thanh Thành của ông ta đó à?

Lúc này Tiêu Quân lên tiếng nói: “Các người cứ nói mò đi, nhân cách của cái đám ngôi sao đó từ xưa đến nay có được mấy người, đều là những người không trưởng thành, kiếm chuyện lung tung. Những người theo đuổi nghệ thuật chân chính, biết kiềm chế ham muốn của bản thân vẫn rất đáng giá để chúng ta tôn trọng, cũng không suy nghĩ một chút đi, tùy tiện nhận phát ngôn cho một sản phẩm, số tiền thu vào lên đến hàng chục tỷ, có người nào không sợ chết mà đập mất chén cơm của mình chứ.”

Qúy Đình Kiêu chìa tay ra, than thở lên tiếng nói: “Nói cũng đúng thôi, nhìn chúng ta đi kìa, ngày nào cũng mệt muốn chết đi được, quanh năm suốt tháng mới kiếm được có bao nhiêu tiền, còn phải nhìn sắc mặt của người ta ở khắp nơi, chiều chuộng người khác, ngày lễ ngày tết còn phải tặng quà cáp cho khách hàng. So với những minh tinh này, chúng ta quả thật giống như là đi xin ăn, bọn họ thì sao chứ, đi đâu cũng có người theo đuổi, khắp nơi đều gọi bọn họ là chồng, so sánh với bọn họ, bọn họ mới thật sự là quyền quý đó."


“Phốc...” Thiếu chút nữa là Mạnh Yến San đã phun một ngụm nước bọt.


Vân Lang nhanh chóng lấy khăn giấy ra cẩn thận lâu khóe miệng cho cô, hai vợ chồng nhỏ cười tủm tỉm với nhau.


Mặc Diệu Dương lắc đầu nói: “Nói cũng đúng, hiện tại làm người của công chúng, nơi nào còn có chỗ cho đám dân thường của chúng ta sinh sống cơ chứ!”


Đám dân thường? Tôi nhổ vào! Cố Minh Vinh hung hăng gắt một cái ở trong lòng. Đúng là không có liêm sỉ, trong đám người này người nào cũng là quý tộc giàu có, còn nói mình là dân thường, nói ra cũng không sợ người khác cười rớt hàm răng hả?

Advertisement
';
Advertisement