Cô dâu bị chiếm đoạt - An Đình Đình (tác giả: Công Tử Nguyệt)

Ngay khi Cố Minh Vinh vừa rời đi, toàn bộ phòng riêng lập tức phá lên cười, náo loạn thành một mảnh!

Quý Đình Kiêu lập tức để nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên, đã sớm đói đến mức ngực dán vào bụng. Hẳn không chỉ riêng anh ta, những người khác có lẽ đều đang đói bụng. Cùng với Hoắc Minh Lâu diễn một màn giả tạo đầy nho nhã, khiến cho đám bạn từ thuở thơ ấu cùng nhau lớn lên này nhịn gần chết.

Cơm vừa bưng lên, Quý Đình Kiêu lập tức đẩy ly rượu bên cạnh sang một bên, nói: "Ài, tôi là người nhã nhặn, cũng là người có tố chất cao!”

Vân Lang múc một chút nước sốt bào ngư xối lên trên cơm, trộn đều rồi đẩy đến trước mặt Mạnh Yến San: "Nghe mẹ nói, trước kia em rất thích ăn cơm như vậy, anh đã thử qua, thật sự ăn rất ngon.”

Mạnh Yến San nhìn anh ta một cái, trong đầy mắt yêu thương.

Tiêu Quân cũng không dùng bữa, thật sự khiến cái dạ dày quý giá của mình bị ấm ức, anh ta lấy cho mình bát cơm, xối nước sốt bào ngư và bắt đầu ăn.

Mấy người mới vừa rồi đều đang giả vờ nhã nhặn, lúc này tất cả đều 'Lộ ra nguyên hình', lộ ra dáng vẻ lão tướng lưu manh du côn. Sau khi ăn một bát cơm vào bụng, nhìn đối phương ăn cơm như gió cuốn so với dáng vẻ chậm rãi trước đó, lần nữa bật cười ha ha!

Quý Đình Kiêu đã ăn xong, đẩy bát lên và nói: “Tên nhóc Cố Thanh Thành này bây giờ đang ở đâu?”

"Chắc là ông Cố đang đi tìm!” Mặc Diệu Dương nói, cúi đầu bới cơm.


Tiêu Quân uống một ngụm canh: "Tên nhóc này, có lẽ từ nhỏ đã là cái kẻ tạo phản."

Mặc Diệu Dương gật đầu: "Nếu không làm sao lăn lộn được trong ngành giải trí.”

"Xem ra ông Cố cũng không bớt lo lắng, lần này thì tốt rồi, bị thua thiệt, sợ là hai cha con sẽ bất hòa!”

"Chính là để cho bọn họ có chút chuyện mà lo lắng, không thì chung quy lại bọn họ cứ muốn quan tâm chuyện của người khác!”

"Ha ha..."

Mấy người đàn ông này rõ ràng ăn mặc rất lịch sự, tại sao ăn cơm lại vội vàng giống như trên chiến trường vậy.

Lại nói đến Cố Minh Vinh, sau khi rời khỏi phòng quả thực không có ý định đến khách sạn nghỉ ngơi, sau khi lên xe liền điên cuồng gọi điện thoại cho Cố Thanh Thành.

Cố Thanh Thành vốn định giống như trước đây, giả vờ không nghe thấy, thật lâu sau mới đáp lại. Nhưng lần này ông cụ như lên dây cót, như phát điên liên tục gọi điện thoại đến.

Cố Thanh Thành vốn đang tức giận, cả ngày không liên lạc được với Long Đình Đình, không biết cô đã bị tên khốn kiếp Mặc Diệu Dương đưa đi đâu rồi? Ở đây dù sao cũng là thành phố G, sao có thể giống như ở Hải Thành!

Bất đắc dĩ nhận điện thoại, anh ta nói: "Ba, ba làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt, con còn đang ngủ đấy!”



"Còn đi ngủ? Con còn đi ngủ? Bây giờ là lúc nào rồi? Con còn không tính đến cuộc sống tương lai của mình đi?” Giọng nói của Cố Minh Vinh ở trong điện thoại giống như âm thanh liều mạng chui vào lỗ tai Cố Thanh Thành.

"Chuyện gì vậy? Sao ba gấp gáp như vậy?” Cố Thanh Thành lười biếng trở mình, còn giả vờ ngáp một cái.

Cố Minh Vinh nghe thấy âm thanh ngáp lười nhác của anh ta liền tức giận: “Con nói cho ba biết, bây giờ con đang ở đâu?”

"Để làm gì? Nói cho ba, ba có thể tới hay là thế nào?”

"Bây giờ ba đang ở thành phố G, con mau nói cho ba biết con đang ở đâu?”

"A..."

Cố Thanh Thành nói địa chỉ, rất nhanh chuông cửa liền vang lên, Cố Minh Vinh đã đến.

"Ba, ba... Sao ba tới thành phố G?” Cố Thanh Thành mở cửa, kinh ngạc hỏi.

"Sao ba lại đến đây? Còn không phải vì con sao?” Cố Minh Vinh tức giận đến mức toàn thân run rẩy, còn thiếu chút nữa đưa tay đánh vào gáy con trai ông ta.

Sau khi vào cửa, Cố Minh Vinh tìm kiếm khắp nơi trong phòng.

Ông cụ mặt buồn rầu, lộ ra dáng vẻ lo lắng và không vui.

"Ba, ba làm gì vậy?” Cố Thanh Thành vẫn mang vẻ mặt mờ mịt như cũ.

Trong phòng không có người? Cố Minh Vinh dừng bước lại, đứng trong phòng khách, hỏi: “Người đâu?”

"Người nào?"

"Người phụ nữ kia đâu?"

"Người phụ nữ nào?” Cố Thanh Thành ngây ngẩn cả người.

"Con vẫn còn gạt ba? Con như vậy là muốn bôi đen toàn bộ thanh danh nhà họ Cố mới vừa lòng đúng không? Con là đồ vô ơn, bình thường ba nhắc nhở con thế nào? Đừng quan hệ loạn nam nữ, đừng đắc tội với người không nên đắc tội! Con xem con đi, con đã làm những gì?” Cố Minh Vinh tức giận đến mức đấm ngực dậm chân!

Lúc này Cố Thanh Thành mới nhận ra gì đó: “Ba, sao ba lại tới thành phố G?”

"Sao lại tới? Con còn có mặt mũi hỏi sao ba lại tới? Ba là...” Cố Minh Vinh nói đến miệng, liền dừng lại. Chẳng lẽ ông ta lại nói là bị mấy tên nhóc nhà họ Mặc kia ‘lừa gạt’ tới?



"Ông cụ nhà họ Mặc mời ba tới!” Ông ta dừng một chút, rồi nói như vậy.

"Ông cụ nhà họ mặc? Mời ba tới? Ha ha, ba, ba đang nói đùa sao?” Cố Thanh Thành thật sự cười.

Ông cụ nhà họ Mặc là người nổi tiếng rất ít khi giao du với bên ngoài, rất ít khi hỏi đến việc đời. Có để được ông ấy mời, thì đó thật sự là một sự kiện tổ tiên đều vinh quang. Hơn nữa nhà họ Mặc và nhà họ Cố cũng không có mối quan hệ sâu đậm, sao ông ta có thể ra mặt tự mình mời người khác?

Đây chắc chắn là chuyện không thể nào, đến ngay cả Cố Thanh Thành cũng nghĩ đến, Cố Minh Vinh thì càng hận lúc trước mình tại sao lại lơ là tin tưởng mấy chuyện ma quỷ của đám người Mặc Diệu Dương như thế.

"Con không cần quan tâm, ba hỏi con một chút, con ở thành phố G đã kết giao bạn bè thế nào?”

"Làm gì?"

"Cô ta đâu rồi? Đã đi đâu rồi?”

"Ba, con đến đây gặp bạn, là nam, ba...”

"Con có tin ba cho con một cái tát không?” Cố Minh Vinh càng thêm tức giận, nó thế mà còn muốn nói lời bị đặt để lừa dối mình. Ông ta tức giận nói: “Có phải con cùng con dâu nhà họ Mặc... gọi Đình Đình gì đó, có qua lại đúng không?”

"Ai nói?" Đầu tiên Cố Thanh Thành thề thốt phủ nhận. Nhưng ngay sau đó không còn lên tiếng nữa.

Chuyện này, thật sự là giấy không thể gói được lửa, đến ngay cả ba anh ta cũng đã đến thành phố G, chắc chắn là đã nghe được chuyện gì đó. Anh ta gật đầu, nói: “Ừm."

Cố Thanh Thành thừa nhận, Cố Minh Vinh lập tức ôm lấy ngực. Nghĩ đến những lời vừa rồi mấy người Hoắc Minh Lâu đã nói, chỉ cảm thấy giống như đối mặt với một kẻ thù lớn.

"Con nói một chút đi, con muốn ba nói con thế nào? Trêu chọc người nào không trêu chọc, lại đi chọc vào người phụ nữ của nhà họ Mặc? Có phải con muốn bộ xương già này của ba sống nữa nên tìm một con đường chết cho ba đúng không?”

Cố Thanh Thành lúng túng: "Ba, ba nói bậy bạ gì đó?”

"Ba không hề nói bậy, ba nói cho con biết, vừa rồi ba mới cùng mấy người Mặc Diệu Dương ăn cơm với nhau, còn có cậu cả nhà họ Cận, còn có ai con có biết không?”


"Ai vậy?"


"Hoắc Minh Lâu!" Cố Minh Vinh suýt chút nữa dậm chân nói chuyện.


"Hoắc Minh Lâu? Ba nói là Hoắc Minh Lâu nào?"


"Con nói xem là người nào? Trên thế giới này còn có mấy người tên là Hoắc Minh Lâu?" Cố Minh Vinh thở phì phò đặt túi xuống bên cạnh: “Bình thường con làm bừa, chỉ cần không làm lớn chuyện, ba có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua! Nhưng lần này, con thật sự đã gặp phải rắc rối lớn rồi!”

Advertisement
';
Advertisement