Long Đình Đình mờ mịt không hiểu! Hình như ba của Cố Thanh Thành rất sợ mình. Bất đắc dĩ, cô hướng đôi mắt hoài nghi nhìn sang Cố Thanh Thành.
Cố Thanh Thành cũng không ngờ, lão già này tối trời tối mịt lại còn đích thân chạy ra ngoài. Kỳ lạ là, làm sao ông ta biết được chỗ của mình chứ? Nhất định là bên cạnh mình xuất hiện nội gián đã báo cáo mình ở đâu rồi.
Anh bất lực mà nói: “Ai ya, ba, Đình Đình mới tới, bọn con chỉ là ăn bữa cơm mà thôi.”
“Mày im miệng!” Cố Minh Vinh quát.
Sau đó, ông ta tiến lên trước một bước, cầm lấy một chiếc ly không, cũng không quan tâm bên trong rốt cuộc là rượu hay là nước. Kính ở trước mặt Long Đình Đình, nói: “Cô chủ Long, thật sự xin lỗi, trong nhà còn có chuyện quan trọng cần thương lượng, Thanh Thành thân là con trưởng nhà họ Cố là cần phải có mặt. Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, chúng tôi cáo từ trước, cô cứ tiếp tục dùng bữa.”
“Này, bác Cố...” Long Đình Đình càng có chút không hiểu.
Cố Minh Vinh cũng không nói thêm gì nữa, đặt ly xuống, cùng với người đến cùng ông ta ở bên ngoài kia vác theo Cố Thanh Thành về. Trong phòng, chỉ còn lại Long Đình Đình và mẹ Dung, đối mắt nhìn nhau, chả hiểu gì sất.
Ngày hôm sau, Long Đình Đình trải qua một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau đến công ty làm việc bình thường. Vừa mở cửa văn phòng Tổng giám đốc ra thì lập tức bị thu hút bởi đoá hoa hồng màu đỏ to đến như không thể ôm hết được.
“Cái này là ai đưa tới vậy?” Long Đình Đình nhíu mày hỏi.
“Mới tới thì đã được đưa tới rồi…như lần trước.”
Long Đình Đình trầm tư một hồi, sau đó nói: “Ừm, tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Cô đi đến bên cạnh bó hoa, rất nhanh liền tìm thấy một tấm danh thiếp nhỏ tinh xảo từ bên trong đó, lần này, nội dung trên tấm danh thiếp và cả phần đề chữ ghi tên, đều để lại chứng cứ.
Đây nhất định là Cố Thanh Thành đưa tới rồi.
Quả nhiên, không lâu sau, Cố Thanh Thành đã gọi điện tới: “Đình Đình, thích không?”
Long Đình Đình bất lực mà lắc đầu: “Thanh Thành, anh muốn làm gì đây?”
“Chúc mừng em về Hải Thành.” Nói thật, Cố Thanh Thành thật sự tưởng lần này cô về thành phố G thì sẽ không đến Hải Thành nữa. Lúc anh ta đang tưởng rằng hy vọng bị dập tắt thì tối đó người của công ty hàng không đã gọi tới, nói là cô chủ Long cùng một người phụ nữ đã đặt vé máy bay bay về Hải Thành vào tối đó.
Tin tức này, quả thực đã làm anh ta vui tê tái! Nói như vậy, Long Đình Đình vốn không có bàn bạc xong với người nhà họ Mặc, bọn họ vẫn đang trong trạng thái ly dị. Như vậy, mình vẫn có cơ hội!
“Tối qua không phải đã cùng ăn cơm rồi ư? Hôm nay lại tặng hoa tới làm gì. Hơn nữa, anh biết hoa hồng màu đỏ này có ý nghĩa là gì không?” Khoan nói tới tối hôm qua anh ta chỉ ăn có một nửa là đã đi rồi.
“Tình yêu!” Người ở bên đầu dây bên kia, không hề suy nghĩ gì mà đáp lại hai chữ này.
“...” Cả người Long Đình Đình sững sờ.
“Đình Đình, không lẽ em không nhìn ra được sao? Tất cả những gì mà tôi làm, tôi không tin em không cảm nhận được một chút nào. Trừ phi, em giả vờ không biết!”
Tình yêu? Cô đột nhiên cảm thấy, hình như đối với hai chữ này, đã vô cùng xa lạ rồi!
Đã từng tin vào tin yêu là một sự tồn tại có thực, hơn nữa vô cùng kiên định mà tin tưởng, sau này, bắt đầu từ khi nào mà cô đã không còn tin trên thế giới này còn có tình yêu tồn tại nữa rồi vậy.
“Thực ra em biết mà, đúng không? Em đang trốn tránh, không dám đối mặt mà thôi!”
Cố Thanh Thành vẫn đang ép cô, Long Đình Đình hết cách, hoảng loạn mà cúp điện thoại đi! Vào giây phút cúp điện thoại, cả người cô nhẹ nhõm. Nhưng, rất nhanh, cảm giác nhẹ nhõm này lại bị sự hối hận thay thế rồi.
Tại sao cô lại cúp điện thoại? Không lẽ cô không nên nghiêm túc mà từ chối anh ta sao? Rõ ràng biết anh ta đang theo đuổi bản thân mình, nhưng thái độ vừa không chấp nhận, mà cũng không từ chối của cô, há không phải chính là cho anh ta một tia hy vọng sao?
Không được không được, phải nói với anh ta suy nghĩ của mình. Nhưng mà, bây giờ làm thế nào đây? Gọi lại cho anh ta sao? Vậy lỡ như càng tệ hơn thì sao?
Đáy lòng Long Đình Đình phiền muộn rối bời, không biết nên làm sao mới tốt nữa.
Cũng may thư ký đi vào, thông báo cô hội nghị lát nữa sẽ bắt đầu, người của hội đồng quản trị đều đã tới đủ.
Long Đình Đình lúc này mới thu lại những chuyện vặt vãnh rắc rối bên ngoài, gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó ngay!”
Cố Thanh Thành nghe thấy đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng chuông bận, trên mặt liền hiện lên ý cười.
Cô vội vàng cúp điện thoại như vậy, chính là chứng minh tốt nhất cho việc đáy lòng cô hoảng loạn! Thực ra trong lòng cô biết hết, chỉ là không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ đành giả vờ không biết, mà bị anh ta thẳng thắn nhắc đến như vậy, tâm hoảng ý loạn, còn có chút xấu hổ khi tâm sự bị người ta nhòm ngó trúng, cho nên mới vội vàng cúp điện thoại như vậy.
Anh ta thậm chí còn cảm nhận được một tia hảo cảm đối với anh ta được toát ra từ trên người cô. Đối với phụ nữ mà nói, Cố Thanh Thành đã quen với việc được phụ nữ ái mộ, được theo đuổi rồi. Hễ là người phụ nữ được anh ta nhìn trúng, bình thường đề không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta. Điều này liên quan đến nhan sắc, thân giá, địa vị và cả điều kiện của bản thân anh ta.
Tin chắc, anh ta chỉ cần thêm chút thời gian và công sức nữa thì nhất định sẽ có được cô.
Tiếp theo đây, Cố Thanh Thành càng thêm tự tin, triển khai phương thức theo đuổi đến cùng đối với Long Đình Đình. Mỗi sáng Long Đình Đình đến văn phòng đều sẽ nhìn thấy một bó hoa hồng lớn từ Cố Thanh Thành.
Mỗi tối đến giờ tan ca, chiếc xe sang của Cố Thanh Thành đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở cửa lớn, khiến cho một số phụ nữ đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ tới.
Anh ta nắm chắc phần thắng trong tay, Long Đình Đình nhìn thấy vào trong mắt, sốt sắng trong lòng.
Cho dù cô có vứt bó hoa của anh ta ở trước mặt của anh ta, hơn nữa còn làm mặt lạnh mà cảnh cáo anh ta, lần sau nếu còn đến cửa đợi cô thì cô sẽ cạch mặt với anh ta. Nhưng ngày hôm sau, hoa của anh ta vẫn ở đó, buổi chiều tan ca thì thân ảnh mỹ nam cùng chiếc xe sang đó vẫn đứng yên bất động, dù cho có bão táp mưa sa!
Rất nhanh, trong công ty đã bắt đầu bàn tán xôn xao!
“Cậu chủ Cố lần này thật sự là đã động chân tâm rồi nhỉ? Từ nhỏ đến lớn tôi ở Hải Thành, đã nghe sự tích của nhà họ Cố mà lớn lên đó.”
“Cậu Cố chưa từng đối đãi với một người phụ nữ như vậy qua, Tổng giám đốc của chúng ta thật may mắn.”
“May mắn là ai còn chưa biết. Các người biết Tổng giám đốc của chúng ta là người thế nào không?” Câu nói này, lập tức khơi dậy sự tò mò của những người khác, lũ lượt truy hỏi xem Tổng giám đốc rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Người đó thần thần bí bí mà nói: “Ban đầu tôi cũng không rõ, chỉ là họ hàng nhà tôi ở thành phố G, lần trước về thăm họ hàng, nghe bọn họ nhắc đến, mợ hai của gia tộc Mặc Thị thành phố G đến Hải Thành chúng ta để làm dự án đó.”
“Mợ chủ của gia tộc Mặc Thị? Có liên quan gì đến chuyện của chúng ta chứ!”
Người đó nở nụ cười thần bí, nói: “Cái này cô còn không biết sao, mợ hai nhà họ Mặc chính là Tổng giám đốc của chúng ta đó!”