Hạ An Nhiên nghĩ đến trước kia.
Dù bị mẹ ngược đãi, nhưng cô vẫn ảo tưởng rằng ba mình sẽ tốt hơn.
Cô vẫn luôn hy vọng có một ngôi nhà của mình!
Nhưng bây giờ cô phát hiện ngôi nhà đó cũng không phải là do bạn có được từ sự khẩn cầu ở trên người người khác, mà là có người dụng tâm xây dựng vì bạn.
Hạ An Nhiên thu lại một số cảm xúc buồn khổ ở trong lòng, trong giọng nói mang theo sự chế nhạo, “Giang Nhụy Nghiên biết bây giờ nhà họ Giang đang ở trong tình hình vô cùng bấp bênh, có lẽ không bao lâu nữa, thì
cô ta sẽ khai ra đồng bọn đã mua kẻ hung ác tập kích anh.”
Không có nhà họ Giang làm chỗ dựa, Giang Nhụy Nghiên còn có thể có bao nhiêu sức lực?
Tốt hơn là nên thú nhận để được khoan hồng, nói không chừng còn có thể giảm được thời gian ngồi tù.
Lăng Mặc: “Cô ta không thể dựa nhà họ Giang, thì cô ta sẽ càng muốn thông qua những đồng minh khác để tự cứu lấy bản thân, dưới tình huống này, cô ta càng không thể khai ra những người đó.”
Sau khi sững sờ một lúc, Hạ An Nhiên hiểu ra gật đầu, “Cũng đúng, loại người như Giang Nhụy Nghiên, có lẽ đến bây giờ cô ta
vẫn đang ảo tưởng có người tìm cách để cô ta tránh khỏi nguy cơ vào tù.”
Nhưng, như vậy thì thật sự hơi đáng tiếc, cô còn tưởng rằng có thể tiêu diệt tất cả cùng một lúc.
Ngay khi Hạ An Nhiên đang cảm thấy đáng tiếc thì Tôn quản gia tới và nói: “ông Hai và bà Hai dẫn Lăng Tuân tới, nói muốn gặp cậu chủ.”
Hạ An Nhiên buột miệng nói ra, “Lăng Tuân được thả ra rồi sao? A, đây là tới để chứng minh sự trong sạch của mình sao?”
Nhưng Lăng Mặc không lên tiếng, anh tiếp tục ung dung ăn cơm tối.
Anh còn nói một câu với Hạ An Nhiên,
“Sườn xào chua ngọt của hôm nay hơi đắng.”
Sự chú ý của Hạ An Nhiên lập tức bị dời đi, cô nhanh chóng dùng đũa gắp một miếng xương sườn, sau khi ăn xong, cô nhíu mày thật sâu, “Có thể là em không chú ý đến độ lửa trong lúc xào nước màu ?”
Nhưng, sau khi ăn xong miếng sườn xào chua ngọt này, cô bỗng nhiên trợn to hai mắt, kích động nói với Lăng Mặc: “Khi em ăn
miếng thịt này, lại không hề cảm thấy buồn nôn!”
Mặc dù trước đó cô đã có thể ăn một ít thịt, nhưng cô sợ ăn xong sẽ buồn nôn, nên cô vẫn cố gắng hết sức để tránh thịt.
Nhưng, lúc nãy cô đã ăn một miếng, mà lại không có cảm giác gì!
Hạ An Nhiên cũng vui vẻ đến mức sắp khóc, “Hu hu hu hu hu hu, em còn tưởng rằng, phản ứng mang thai sẽ đi theo em đến mười tháng, nhưng không ngờ chỉ sau hai tháng mang thai em đã trở lại bình thường rồi! Em lại có thể mở to miệng ăn thịt rồi.”
Cô không hề khách sáo dặn dò Tôn quản gia, “Ngày mai bảo phòng bếp nấu cho cháu một bữa ăn thật thịnh soạn, gần đây cháu
đều ăn những món sơ sài kia, cháu cũng sắp gầy thành cây trúc rồi! Cháu phải bồi bổ thật nhiều!”
Lăng Mặc nhìn dáng evr kích động của mèo hoang nhỏ.
Không phải là có thể ăn thịt thôi sao, có cần phải kích động như vậy không?
Nhưng khi nghĩ đến tất cả các loại phản ứng bản năng gây nghiện kể từ khi anh ăn thịt, yết hầu của anh không khỏi trượt xuống, anh chậm rãi nheo đôi mắt sâu thẳm lại, gằn từng chữ một: “Thịt là phải nhiều ăn.”
Hạ An Nhiên đang kích động bỗng nhiên rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm khác thường của Lăng Mặc.
Cô hoàn toàn chắc chắn rằng thịt mà tên cẩu đàn ông này nói tuyệt đối không phải là một loại thịt mà cô muốn ăn!
Sau khi Hạ An Nhiên ăn uống no đủ, cô chuẩn bị lên lầu.
Cô không muốn nhìn hiện trường ngụy biện hư tình giả ý đó! Quá vô vị!
Nếu có bản lĩnh thì tới xé đi!
Xé xong thì càng đặc sắc hơn!
Chỉ cần không có bằng chửng thật để đập chết bọn họ trước thì những người của chi thứ* sẽ có thể đạo đức giả đến mức lâu như trời đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!