Sau khi Hạ An Nhiên rời khỏi chỗ ở của Đoạn Thư, cô lập tức đến viện nghiên cứu.
Sau khi cô đưa ra danh sách vào ngày hôm qua, thì ngày hôm nay các tài liệu đều được chuyển đến phòng thí nghiệm.
Lục Quân Linh thấy Hạ An Nhiên bước vào phòng thí nghiệm, cô ấy đi tới, tò mò hỏi: “Đây là cô đang nghiên cứu cái gì thế? Tôi thấy bắt đầu từ hôm qua là đã có rất nhiều tài liệu khác nhau được gửi đến cho cô.”
Hạ An Nhiên mỉm cười với Lục Quân Linh, “Chỉ là một số đồ chơi nhỏ mà thôi.”
Lục Quân Linh: “Cô là Nhiễm An à, cô có thể nghiên cứu đồ chơi sao?”
Kể từ buổi họp báo, thân phận Nhiễm An của Hạ An Nhiên đã hoàn toàn bị bại lộ.
Lúc ấy toàn bộ người ở trong viện nghiên cứu đều kinh ngạc, đặc biệt là Trác Giai Hi – người luôn nhìn Hạ An Nhiên bằng ánh mắt khó chịu, đã bị hoảng sợ đến mức sắp bị tự kỷ.
Không ngờ, người được Boss cho đi cửa sau ở trong mắt mọi người lại có lai lịch lớn như vậy.
Mà lúc này mọi người mới thông suốt, tại sao Hạ An Nhiên có tư cách phụ trách dự án của Nhiễm An và tập đoàn Lăng Thị. . . Bời vì người ta chính là Nhiễm An.
Lục Quân Linh thấy Hạ An Nhiên không muốn nói nhiều, nên cô ấy cũng không có ý
tiếp tục truy hỏi, cô ấy chủ động mở miệng, “Nhưng gần đây ‘Công ty dược phẩm Linh An’ sắp khai trương, toàn bộ người trong viện nghiên cứu đều bề bộn nhiều việc, ngay cả phòng thí nghiệm số một cũng được khởi động!”
Hạ An Nhiên lộ ra sự tò mò, “Phòng thí nghiệm số một sao?”
Lục Quân Linh gật đầu, “Đúng vậy, chính là phòng thí nghiệm số một trên tầng cao nhất, chủ nhân của phòng thí nghiệm đó có thân phận đặc biệt thần bí, ngày thường nếu người đó tới viện nghiên cứu thì sẽ đi bằng lối đi vip.”
Hạ An Nhiên cũng hơi tò mò về tình huống này.
Nhưng Hạ An Nhiên nghĩ tới lúc cô ở Long Đằng, Thu Lương Nhạc cũng thông qua cách này để bảo vệ thân phận của cô.
Điều này chứng tỏ chủ nhân của phòng thí nghiệm số một này không phải là người thường.
Đó là không thể tùy tiện tiết lộ thông tin của đối phương trong viện nghiên cứu, nên mới lựa chọn cách xử lý thần bí này.
Hạ An Nhiên cũng không để ý quá nhiều, cô vẫn tiếp tục bận rộn với công việc riêng của mình.
Đến buổi chiều, cô cũng sắp làm việc xong, lúc cô muốn về nhà thì cô phát hiện vô số cuộc gọi nhỡ, đều là của Đoạn Thư.
Hạ An Nhiên gọi lại cho anh ta.
Sau khi kết nối, cô nghe thấy Đoạn Thư thẳng thắn than phiền, “Anh cả của tôi muốn tôi rời khỏi thành phố Lô Hải.”
Bỗng nhiên nghe được tin tức này khiến Hạ An Nhiên hơi ngạc nhiên, “Bảo anh rời khỏi Lô Hải? Tại sao?”
Đoạn Thư chế nhạo, “Nhất định là anh ấy lại đắc tội với người nào đó, muốn bảo vệ tính
mạng của tôi, cho nên anh ấy bảo tôi rời đi! Nhưng tôi không muốn rời đi!”
Nghĩ đến tình hình không an ninh ở khu Tây Thành của thành phố Lô Hải trong thời gian gần đây, Hạ An Nhiên đưa ra ý kiến đúng trọng tâm: “Tôi cảm thấy anh nên nghe theo anh trai của anh.”
Đoạn Thư nói: “Từ khi anh ấy bước lên con đường kia, thì tính mạng của tôi đã không thể đoán được, người khác muốn lấy mạng của tôi cũng là bởi vì nhân quả luân hồi, tôi cần gì phải chạy trốn?”
Hạ An Nhiên:”. . .”
Cho dù Đoạn Thống làm ra dáng vẻ một người tốt ở trước mặt cô.