Hạ An Nhiên nằm ở trên giường, trong lòng cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Liên quan tới chuyện bức ảnh kia, bây giờ nó vẫn đặt ngang ỏ’ giữa cô và Lăng Mặc.
Sao một người thích sạch sẽ như Láng Mặc lại có thể khoan dung sự tồi tệ của cô ở trong bức ảnh?
Cho dù cô giải thích, nhưng với lời nói lúc nãy của Lăng Mặc, anh sẽ tin sao?
Liệu lời giải thích có bị coi là ngụy biện không? !
Trong đầu Hạ An Nhiên toát ra rất nhiều chuyên rối bời, đầu cô đau dữ dội.
Cô cố gắng đế cho đầu mình trống rỗng.
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng thiếp đi vì buồn ngủ.
Lăng Mặc trở về phòng vào lúc rạng sáng.
Nội bộ của tập đoàn xảy ra một số chuyện, sau khi lục soát Độc Phong, bây giờ ngay cả Án Môn cũng xảy ra một số chuyện… Khi anh xử lý xong mọi chuyện thì đã đến rạng sáng.
Thật ra thì, anh cũng có ý dùng công việc để làm tê liệt bản thân.
Anh bước vào phòng, nhìn mèo hoang nhỏ đang cuộn tròn ở một góc giường, trong đôi mắt thâm thúy của anh tràn đầy sự đau lòng.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng Ồm cô vào trong ngực, anh dùng tay vuốt nhẹ lên vùng bụng của cô.
Nghĩ đến sự quan tâm của mèo hoang nhỏ đối với thằng nhóc con này . . .
Một khi đứa bé này không còn nữa thì người chịu tồn thương nhiều nhất chính là cô.
Lăng Mặc nhẹ nhàng hôn lên trán của Hạ An Nhiên, trong đôi mắt của anh tràn đầy sự đau lòng, “Là lỗi của anh.”
Nếu như không phải là bỏ’i vì trong cơ thể của anh có chất độc lạ, thì con của bọn họ cũng không cần bị ép buộc mất đi.
Mà sau khi không còn đứa bé này, thì sau này có lẽ bọn họ cũng không còn cơ hội đế có con nữa.
Sắc mặt của Láng Mặc lộ ra vẻ đau xót.
Trước kia bởi vì cơ thể có bệnh, nên anh không quan tâm quá nhiều đến chuyện con cháu.
Nhưng sau khi mèo hoang nhỏ bất ngờ có con, anh đã sinh ra rất nhiều ước mơ, anh tưởng tượng ra sự hạnh phúc của cả nhà ba người.
Nhưng một số thứ đã được định sẵn không phải là của anh, hy vọng cuối cùng vẫn sẽ trờ thành vô ích.
Lăng Mặc ôm chặt Hạ An Nhiên vào trong ngực, “Có em ở bên cạnh anh, là đủ rồi.”
Anh chỉ cần cô!
Những thứ khác, không sao cả.
Sáng só’m ngày hồm sau, một tia nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên trên mặt Hạ An Nhiên.
Sau khi cô mơ màng mở mắt ra, cô vô thức nhìn sang bên cạnh.
Cô nhìn thấy vị trí ở bên cạnh vẫn giống như trước khi cô đi ngủ, hoàn toàn không có dấu vết của người đã từng nằm xuống.
Hạ An Nhiên vô thức nắm lấy chăn bông, khóe miệng của cô lộ ra vẻ đau khổ, “Cả đêm khồng về sao?”
Đây là chuyện trước kia chưa từng xảy ra!
Trước kia anh đã nghĩ đủ cách đế được ngủ cùng giường với cô!
Hạ An Nhiên thức dậy với cảm xúc tồi tệ.
Khi cô xuống lầu, Tôn quản gia tiến lên đón, ông ấy đặc biệt ân cần nói: “Mợ chủ, cô thức dậy rồi à, buổi sáng hôm nay cậu chủ đặc biệt bảo tôi hầm canh bồ cho cô, cô nếm thử đi.”
Tối hôm qua Láng Mặc không muốn ngủ cùng cô thì sao anh có thể quan tâm cô, còn bảo Tôn quản gia nấu canh cho cô?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!