Bởi vì Phó Tân cảm thấy tự trách, nên lúc này anh ta chỉ lo nghĩ rằng vì mối quan hệ của mình mà chị dâu mới bỏ trốn, làm hại cảm xúc của lão đại chập chờn quá lớn khiến cho độc tố lan tràn…
Anh ta cũng không đề ý rằng, trong ánh mắt của Làng Mặc ngày càng trở nên u ám lạnh lùng hơn trước kia, trong đôi mắt của anh mang theo rất nhiều sát khí.
Anh nằm mơ nhìn thấy một vài đoạn phim.
Chỉ có đoạn phim thứ ba anh mới khiến anh hiểu rõ, đây là những gì đã xảy ra với anh.
Một hình ảnh cha anh đã chết trong một cuộc tấn công khủng bố để bảo vệ một người phụ nữ mà thậm chí anh còn không quen biết.
Nhưng tại sao hai đoạn phim trước đó lại xuất hiện ở trong đầu anh?
Đó là giấc mơ sao?
Nhưng tại sao giấc mơ lại đau đớn đến tận xương tủy như vậy? Nó giống như anh đã thật sự trải qua!
Nhưng lúc này vốn dĩ Làng Mặc cũng không muốn đề ý đến những chuyện này, anh chỉ muốn tìm được Hạ An Nhiên!
Trong đôi mắt của anh lóe lên một tia lạnh lùng, anh lặng lẽ nghĩ đến tất cả những người có quan hệ với mèo hoang nhỏ ở trong đầu.
Bỗng nhiên, Láng Mặc nghĩ tới một người có thể tìm được Hạ An Nhiên.
Khồng đợi Phó Tân nói chuyện, Làng Mặc đã đứng dậy khỏi giường và muốn đi ra ngoài.
Vốn dĩ Phó Tân còn muốn bảo Lãng Mặc nghỉ ngơi thật tốt, nhưng anh ta không nghĩ đến, một lời không hợp thì đối phương trực tiếp đứng dậy?
Anh ta lập tức tiến lên ngăn cản, “Lão đại, hiện tại sức khỏe của anh rất tệ, anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Làng Mặc liếc nhìn Phó Tân bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này Phó Tân mới bất ngờ phát hiện, trong ánh mắt của lão đại có một chút gì đó khác với ánh mắt lạnh lùng trong trẻo thường ngày.
Trong ánh mắt của anh mang theo tia sát khí sâu đậm, vốn
dĩ nó không hề có tình cảm của con người, giống như một Diêm Vương sống lạnh lùng mới vừa bò ra từ trong địa ngục.
Phó Tân không nhịn được mà rùng mình, anh ta quên mất mình phải ngán cản Lăng Mặc.
Sau khi Láng Mặc rời đi một lúc lâu, Phó Tân mới lấy lại đưực tinh thần.
Anh ta run tay lấy điện thoại ra và bấm gọi điện thoại cho Thu Tử Châu, Phó Tân run rầy mở miệng, “Dường như cảm xúc của lão đại hơi mất khống chế, tồi cũng không biết anh ấy muốn đi ra ngoài làm gì… Hiện tại sức khỏe của anh ấy rất tệ… Cậu mau nghĩ cách ngân cản anh ấy đi!”
Sau khi Thu Tử Châu nghe xong, anh ta cảm thấy khó hiểu.
Tại sao sức khỏe của lão đại lại rất tệ?
Nhưng anh ta vẫn nghe theo lời Phó Tân, trước tiên anh ta phải nhanh chỏng đi làm rõ chuyện này, bây giờ rốt cuộc là lão đại đang ờ đâu, sau đó anh ta chuẩn bị đuổi theo.
Lăng Mặc đã lái xe với tốc độ cực nhanh, anh đến phòng
bệnh vip của bệnh viện An Khang.
Sau khi Thu Tử Bạch bị Thu Tử Châu bắt về, anh ta vẫn luôn ở đây.
Anh ta cũng không muốn rời đi.
Ngoại trừ việc bị Thu Tử Châu nhìn chằm chằm, thì anh ta có thể bị đuổi về nhà bất kỳ lúc nào, để anh ta kế thừa cơ nghiệp gia tộc…
Ở đây được ăn ngon uống ngon và được hầu hạ, anh ta còn thoải mái hơn hoàng đế.
Ngay khi Thu Tử Bạch đang thoải mái án trái cây thì bỗng nhiên cánh cửa đã bị người khác đẩy ra.
Thu Tử Bạch là một người luyện võ, mặc dù cuộc sống ở đây rất thoải mái, nhưng khi đối mặt với người tới một cách đột ngột, anh ta vẫn lập tức cảnh giác, anh ta cũng nhìn ra cửa.
Anh ta nhìn thấy Lăng Mặc đang trầm mặt và bước vào từ bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!