Thông qua ngôn ngữ cùa Hạ An Nhiên, cô đã cho Lăng Mặc một ảo giác, cô là người ở “trong trấn” nên cô rất quen thuộc với thị trấn này.
Hơn nữa, Láng Mặc ghét nhất là người phụ nũ’ thích liếc mắt đưa tình, nhưng cô ta lại luôn làm như vậy.
Đúng như dự đoán…
Một giây tiếp theo, trong đôi mắt màu nâu u ám của Lăng Mặc đã toát ra sự chán ghét sâu đậm, anh quay đầu thắng thừng rời đi.
Giống như nhũ’ng lời Hạ An Nhiên đã nói, La Na là một con dòi gì đó, cô ta dính nhó’p làm cho anh cảm thấy chán ghét.
Sau khi Láng Mặc lên xe rời đi thì La Na mới lấy lại tinh thần.
Vốn dĩ cô ta đang suy nghĩ, nếu cô ta gặp được Láng Mặc trước, thì nhất định cô ta sẽ để lại ấn tượng hoàn mỹ với đối phương.
Nhưng cô ta luôn bị Hạ An Nhiên làm hỏng chuyện.
La Na hung hãn trợn mắt nhìn Hạ An Nhiên, cô ta trách móc nói: “Cô là cố ý!”
Hạ An Nhiên vô cùng mơ hồ, vẻ mặt tràn đầy vô tội nói, “Bác sĩ La Na, cô nói cái gì vậy, sao tôi lại không hiểu ý của cô?”
Cảm xúc của La Na càng nồ tung, “Cô đừng tưởng rằng, tôi không hiểu những lời lúc nãy cùa cô, rõ ràng là cô đang nói cho anh ấy biết, là tôi cố ý muốn đến gần anh ấy! Cô là kẻ thứ ba không biết xấu hổ, cô đã là người phụ nữ có thai, nhưng sao cô còn muốn cấu kết quyến rũ người đàn ông ờ khắp nơi, sao cô lại không biết xấu hố, mặt dày vô sỉ như vậy!”
Hạ An Nhiên lập tức lộ ra dáng vẻ đã hiểu, “Tồi hiểu rồi, tồi phải giống người phụ nữ chưa kết hôn như bác sĩ La Na thì tôi mới có thể không biết xấu hổ, mặt dày vô sì tùy tiện câu dẫn quyến rũ đàn ông!”
Sau khi nói xong, cô không chỉ không ngừng vỗ tay “Bốp bốp bốp”, mà cô còn dùng ánh mắt vô cùng khâm phục đề nhìn về phía La Na.
“Tam quan của bác sĩ La Na thật là ngay thẳng, thật sự là một tấm gương trong thế hệ của tôi, tôi nhất định sẽ hô hào người phụ nũ’ chưa lập gia đình, nhất định phải học tập
theo cô! ! ! Để một mình cô ở trên đường lớn hưởng ánh mặt trời, vừa phát sáng vừa phát nhiệt!”
La Na bị cô nói đến mức á khẩu không trả lời được.
Những lời nói của Hạ An Nhiên, không chỉ có tính tổn thương cực lớn, mà tính làm nhục cũng vô cùng lớn!
La Na tức giận đền mức sắc mặt trở nên tím tái như gan heo.
Dưới sự giáo dục của cha trong những năm này, cô ta vẫn luôn cố gắng khắc chế bản tính, ở bên ngoài cô ta giả vờ là một người “Nhã nhặn” “Thùy mị” để lấy được một cái tên hay, sau này cỏ thể dễ dàng tìm được một chàng rể vàng.
Nhưng lúc này cô ta đã không thể giả vờ nổi!
La Na chỉ vào mặt Hạ An Nhiên và mắng, “Dù dáng vẻ của tồi như thế nào thì tôi cũng tốt đẹp hơn cồ, cô mang thai con của một người đàn ông lỗ mãng thì thôi, nhưng trong thời kỳ mang thai cô còn bày ra dáng vẻ đặc biệt thiếu đàn ông, quả nhiên cô không hồ là vật được mua bán bằng tiền, bán sức lao động!”
Ánh mắt của cô ta lạnh lùng rơi xuống khuôn mặt bình thường đến cực điểm của Hạ An Nhiên, trong sắc mặt của
cô ta mang theo sự chế giễu sâu đậm.
“Vốn dĩ tôi còn cho là cô tốt đẹp bao nhiêu, cô can đảm như thế nào trong thời kỳ mang thai, cô quyến rũ đàn ông không hề kiêng dè như thế nào, vì vậy cô mới trông như thế này…. A, có lẽ người đàn ông kia đã mù mắt, nên anh ta mới ở cùng một chỗ với cô, cho dù bán cô đi, thì có ẽ giá cả cũng rất thấp!”