Thu Tử Bạch thưởng thức vũ điệu ca hát, cho đến hơn nửa đêm anh ta mới rời khỏi câu lạc bộ Bách Hoa.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta quẹo trái quẹo phải, vận dụng một số thủ đoạn để biến mất gần Câu lạc bộ Bách Hoa trong phút chốc.
Vốn dĩ Điều Tử và Trịnh Ưng định đi theo dõi anh ta, nhưng khi nhìn thấy anh ta biến mất không có tin tức, thì hai người kia rối rít dừng bước.
Điều Tử khồng vui chế nhạo, “Người này là con khỉ à?”
Bình thường chỉ có bọn họ bỏ rơi người khác, bọn họ đồng thời theo dõi, nhưng đều bị người giống con khỉ kia vứt bỏ, cho nên bọn họ cảm thấy vồ cùng nhục nhã.
Trịnh Ưng lại không hề cảm thấy bất ngờ, anh ta liếc nhìn Điều Tử, “Anh ta là người nhà họ Thu, thứ mà anh ta am hiểu nhất đỏ chính là ẩn nấp, nếu không thì tại sao khi đó nhà họ Trịnh có nhiều cao thủ như vậy, mà bọn họ lại không phát hiện anh ta đang lén lút ẩn trốn, cũng sẽ không dễ dàng bị anh ta hạ độc hôn mê.”
Điều Tử cũng biết các cao thủ của gia tộc cổ Vũ ở nhà họ
Trịnh rất lợi hại, anh ta không khỏi cau mày, “Anh ta có thể thoát khỏi bàn tay của rất nhiều cao thủ trong nhà của anh, anh ta không chỉ lấy trộm bản đồ bảo tàng mà anh ta còn có thể chạy khỏi, đây được coi là rất có bản lĩnh. . . Nhưng, loại độc dược nào thực sự có thẻ hạ độc tất cả các cao thù ở nhà họ Trịnh và làm cho bọn họ cảm thấy choáng váng? Độc dược này hơi lợi hại!”
Phải biết rằng tác dụng của độc dược thồng thường ít có hiệu quả đối với những người luyện võ.
Cỏ thể khiến cho người luyện võ và các cao thủ hôn mê, loại độc này cũng hơi lợi lại.
Trịnh Ưng khẽ gật đầu, “Tôi cũng không biết chính xác là loại độc dược gì, dù sao nếu sau này gặp lại cậu ta, thì cậu phải cẩn thận hơn một chút, nếu không cậu nhất định sẽ lại để cho người xảo quyệt kia chạy mất.”
Điều Tử nhíu mày, “Lần này chỉ là trùng hợp gặp được anh ta mà thôi, tôi cũng không biết lần sau có thề gặp được anh ta nữa hay không!”
Trịnh Ưng: “Anh ta là một người kỳ lạ, trong ngày thường anh ta ước gì có thể ẩn trốn không lộ ra bất kỳ tung tích nào, nhưng lần này anh ta lại đường hoàng xuất hiện ở câu lạc bộ Bách Hoa, chứng tỏ nhất định là câu lạc bộ này có
thứ hấp dẫn anh ta, chúng ta cứ há miệng chờ sung ở nơi này, dĩ nhiên chúng ta sẽ cỏ thế gập được anh ta một lần nữa.”
Kẻ thù thường có xu hướng hiểu rõ đối phương nhiều hơn.
Sau khi bản đồ bảo tàng bị Thu Tử Bạch trộm, Trịnh Ưng thực sự đã có một số thay đồi khác thường, nên anh ta đã tìm hiểu và nghiên cứu về Thu Tử Bạch.
Thông qua hành động qua lại và cử chỉ của Thu Tử Bạch, anh ta đã đoán được tính tình của Thu Tử Bạch.
Cho nên anh ta mới đưa ra kết luận như lúc nãy.
Điều Tử vỗ vai Trịnh Ưng, anh ta cười haha, “Đây có phải là anh đang mượn cớ để đến câu lạc bộ Bách Hoa hay không?”
Thu Tử Bạch cũng không nhận ra có người đang theo dõi mình.
Chỉ là anh ta đã quen che giấu hình bóng của mình.
Hôm nay ờ câu lạc bộ Bách Hoa, anh ta bị người khác gọi
ra thân phận, mặc dù đối phương bảo đảm, sẽ không dễ dàng tiết lộ, nhưng anh ta không tin những gì người doanh nhân này nói!
Hừ~
Trong nhà anh ta cũng có một doanh nhân tinh ranh, người kia đã lừa gạt anh ta từ nhỏ đến lớn, nói cơ thề của anh ta hơi yếu, nên anh ta phải chàm chỉ tập võ.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!