Chủ nhiệm Ngô nghe thấy Hạ An Nhiên muốn đi kiểm tra thuốc, đương nhiên cô ta phải trấn áp cô.
Cô ta lập tức lạnh lùng quát mắng, “Nếu mỗi một bệnh nhân đều giống như cô, đều yêu cầu chúng tôi kiểm tra thành phần thuốc ở bên trong túi truyền nước biển, thì bệnh viện của chúng tôi có cần tiếp tục mở cửa hay không? Nếu cô ngang ngược gây chuyện, thì tôi mời cô rời đi, chúng tôi không hoan nghênh kiểu bệnh nhân thích gây sự như cồ!”
Hạ An Nhiên không quan tâm đến sự uy hiếp của cô ta, “Tự tôi bỏ tiền tìm người kiểm tra, vậy chắc không có vấn đề, đúng không?”
Hô hấp của chủ nhiệm Ngô hơi ngừng lại một lát.
Người phụ nữ này muốn đối đầu với cô ta, có phải không?
Chủ nhiệm Ngô lạnh lùng nhắc nhở một lần nữa: “Cô có biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian đề kiểm tra hay không? It thì một tuần, lâu thì nửa tháng. . . Vậy trong khoảng thời gian này, cô sẽ từ chối tất cả chữa trị của bệnh viện chúng tôi sao? Nếu cô từ chối chữa trị, thì mời cô rời khỏi phòng bệnh, để phòng bệnh này lại cho những người cần nó.”
Chủ nhiệm Ngô định lấy việc đuổi người để uy hiếp, đề Hạ An Nhiên đừng náo loạn nữa.
Bây giờ tình hình thân thể của đối phương đã tệ hại như vậy, cho nên đương nhiên cô sẽ không muốn rời đi, vậy thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời!
Sau khi cô nghe lời, thì chuyện hôm nay sẽ được đè xuống!
Đến lúc đó cô ta sẽ xử lý túi truyền nước biển ở trên tay cô, cho dù Lư Tụ có tới đây, thì cô ấy sẽ cũng sẽ bế tắc.
Nhưng Hạ An Nhiên lại không hề nhúc nhích chút nào, “Nói chung có thể mất một khoảng thời gian để kiểm tra thuốc, nhưng tối đa cũng chỉ tốn hai ngày, còn về chất lỏng này, chỉ cần nửa ngày là có thể kiểm tra ra thành phần ở bên trong, chủ nhiệm Ngô là bác sĩ, nhưng sao ngay cả chuyện này mà cô cũng không biết?”
Chủ nhiệm Ngô lại nghẹt thở một lần nữa.
Tại sao người phụ nữ này lại biết nhiều như vậy? Ngay cả việc hù dọa và uy hiếp cũng không có tác dụng đối với cô!
Sau đó ánh mắt của Hạ An Nhiên rơi vào trên người A Lỵ, “Nếu như trong túi truyền nước biển có nhiều thêm một số thành phần không có trong đơn thuốc của bác sĩ Lư Tụ, thì
cô chính là kẻ mưu sát!
Tay chân của A Lỵ trở nên run rầy mềm nhũn.
Hạ An Nhiên bước từng bước đi tới trước mặt A Lỵ, giọng điệu lạnh lùng như ma quỷ, “Mưu sát chính là trọng tội, là phải ngồi tù.”
A Lỵ suy sụp, “Không! Tôi không làm gì cả! Tôi không muốn ngồi tù!”
“Chuyện này, cũng không đến lượt cô định đoạt!” Hạ An Nhiên ung dung lấy điện thoại ra, “Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, có lẽ cảnh sát sẽ lập tức bắt cô đi?”
A Lỵ thấy Hạ An Nhiên nghịch điện thoại di động, cô ta lập tức tiến lên định cướp, nhưng Hạ An Nhiên vung tay, đối phương lại nhào hụt một cái.
Đối mặt với sự kinh hoảng thất thố của A Lỵ, Hạ An Nhiên lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc là ai sai cô bỏ những thứ khác vào trong túi truyền dịch của tôi.”
A Lỵ hốt hoảng nhìn chủ nhiệm Ngô.
Sắc mặt của chủ nhiệm Ngô trở nên tái xanh, cô ta bước từng bước đi tới trước mặt Hạ An Nhiên, phát ra những
tiếng quát mắng nặng nề.
“Cô đang ỏ’ bệnh viện của chúng tôi, mà cô lại dám tùy tiện hù dọa ức hiếp y tá của chúng tôi, cô thật sự cho rằng cô là bệnh nhân đặc biệt của Lư Tụ, thì cô có thể tùy ý làm bậy hay sao?” Sau đó cô ta vươn tay chì vào túi truyền nước biển ở trên tay cô, lộ ra vẻ khôn ngoan, “Hơn nữa, tại sao cô biết túi truyền nước biển này nhất định có vấn đề? Hừ, e rằng đây chỉ là do cô vừa đánh trống vừa la làng, cồ định ăn vạ à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!