Mí mắt của Lăng Mặc giật giật.
Lúc đó anh cũng đã nhìn lướt qua câu chuyện bi thảm kia.
Chồng bị xe đụng chết. . . Câu nói này vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của anh.
ở trong lòng mèo hoang nhỏ, anh đã là một người chết rồi sao?
Cho dù là như vậy, nhưng anh cũng phải bắt lại mèo hoang nhỏ một lần nữa.
Lăng Mặc ra lệnh cho Thu Tử Châu cấm nói leo, “Chuyện ở đây giao lại cho cậu.”
Không đợi Thu Tử Châu phản bác, Lăng Mặc lập tức rời đi.
Thu Tử Châu lộ ra vẻ mặt uất ức.
Anh ta rất muốn khuyên đại ca, nhất định phải tìm chị dâu ngay bây giờ sao?
Nếu bây giờ anh đã biết chị dâu đang ở đâu, thì anh hãy chờ mọi chuyện được xử lý xong rồi hãy rời đi.
Nhưng đại ca là một người không dễ dàng thay đồi sau khi đã đưa ra quyết định, cho nên những gì anh ta nói đều là vô ích.
Huống chi, chuyện này có liên quan đến chị dâu.
Chỉ cần có liên quan đến chị dâu, thì lý trí của lão đại chỉ là con số không.
Thu Tử Châu nặng nề than thở: “Đều là một số người khiến người khác không an tâm!”
Đại ca chuấn bị rời khỏi khách sạn, cho nên anh ta đương nhiên phải làm một số thủ đoạn che mắt, đề cho Độc Phong không phát hiện được tung tích của lão đại.
Nhưng tại sao những việc phí công vô ích này, đều do anh ta làm?
Bởi vì anh ta là trợ lý đặc biệt?
Thu Tử Châu hơi ưu sầu, nhưng điều đó không ngăn cản được việc anh ta sắp xếp mọi việc một cách ồn thỏa.
Ỏ’ phía bên kia, cãn cứ của Độc Phong.
Thu Tử Bạch nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trong năm phút, anh ta chì cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Sau đó anh ta lại lặng nề ngã xuống đất, tự lầm bẩm, “Tôi cảm thấy đời này tôi sẽ không thể nhìn thẳng vào chiếc ghế.”
Sau khi liếc nhìn một lần cuối cùng, anh ta cảm thấy trong đầu anh ta đang chửa một chiếc ghế.
Hạ An Nhiên khồng biết Tiểu Lạt Bá có nhìn thấy tin nhắn và đi thông báo cho Lãng Mặc hay không, trong lòng cô hơi bất an.
Bọn họ phải nhân lúc không có người của Độc Phong ở trong cãn cử để nhanh chóng chạy khỏi nơi này, đồng thời cho Làng Mặc một lời nhắc nhở.
Hạ An Nhiên đi tới bên cạnh cánh cửa.
Anh Đao dùng dây xích vừa dày vừa nặng để khóa trái cửa.
ỏ khóa kia rất khó mở, cô không thề mở ra.
Bỗng nhiên ánh mắt của Hạ An Nhiên rơi vào trên người Thu Tử Bạch, “Có phải trước kia anh đã tiến vào Tàng Bào Các của nhà họ Trịnh hay không? Điều này có nghĩa là anh
có thể mở khóa?1
Thu Tử Bạch vừa nhìn xong cái ghế, đột nhiên anh ta cảm thấy mình chính là một công cụ.
Bất cứ nơi nào cần thiết, Thất Thất sẽ đặt anh ta ở đỏ.
Thu Tử Bạch yếu ớt nhắc nhở một câu, “Bây giờ tôi vẫn đang bị thương, cồ không thấy toàn thân tôi đầy máu sao?”
Hạ An Nhiên cau mày, “Anh muốn bí mật rời khỏi căn cứ của Độc Phong nhân lúc không cỏ ai, hay là ở đây đợi người của Độc Phong trở về, để cho bọn họ tiếp tục từ từ hành hạ chúng ta đến chết?”
Vốn dĩ Thu Tử Bạch vẫn đang thoi thóp, yếu ớt nằm ở trên
mặt đất, nhưng sau đó anh ta lập tức ngồi dậy, “Thắt Thất, cô chắc chắn, ở đây không cỏ ai?”