Sao Hạ An Nhiên có thể không nghe ra ý nghĩa lời nói bóng gió* của anh ta?
*ý nghĩa thực tế của những gì đã nói
Cô lập tức tiến lên dìu Thu Tử Bạch, hai người cùng nhau xuống lầu, đi ra bên ngoài.
Quả nhiên bây giờ cản cử thực sự trống rỗng, không có ai ở đây.
Thu Tử Bạch tặc lưỡi một tiếng, “Không ngờ tôi cũng có thể chạy khỏi hang ổ của Độc Phong, lần này Độc Phong bọn họ sẽ bị mất mặt.”
Sở dĩ Độc Phong nổi tiếng ở Đông Nam Á là bởi vì không ai có thể trốn thoát từ trong tay của bọn họ.
Nói chung, người ở trong tay bọn họ cuối cùng sẽ trờ thành một cái xác chết.
Anh ta và Thất Thất có thể cùng nhau chạy ra ngoài, đỏ là điều đáng để khoe khoang.
Ngay lúc hai người bọn họ chuẩn bị rời khỏi cổng cán cử, bỗng nhiên có một bỏng người xuất hiện.
Là Trịnh Ưng.
Bởi vì trước đó Trịnh Ưng có khá ít vết thương, cho nên anh ta không nhiễm quá nhiều chất độc của Hạ An Nhiên.
Sau vài giờ, cảm giác đau đớn dần dần giảm bớt, bây giờ anh ta cảm thấy cơn đau này nằm trong phạm vi anh ta có thẻ chịu đựng được.
Vốn dĩ đế cơ thể thoải mái hơn, cho nên sau khi tỉnh lại Trịnh Ưng vẫn muốn nằm nghỉ một lúc, nhưng anh ta đột nhiên nghe thấy tiếng động trên lầu, vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Hạ An Nhiên và Thu Tử Bạch muốn rời khỏi.
Trịnh Ưng nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, trong đôi mắt của anh ta mang theo sự hung ác, “Hừ, lại muốn chạy!”
Thu Tử Bạch là một người bị thương, Hạ An Nhiên là một người phụ nữ mang thai, bị Trịnh Ưng ngản chặn, có lẽ lành ít dữ nhiều, không thoát khỏi số phận bị bắt lại một lần nữa.
“Tôi gặp vận may gì thế này, suýt chút nữa tôi đã bỏ chạy, sao lại có chướng ngại vật!” Thu Tử Bạch khóc lóc xong thì nhỏ tiếng nói với Hạ An Nhiên: “Cồ chạy đi, tồi sẽ liều mạng
giữ chân hắn ta!”
Hạ An Nhiên nhìn Thu Tử Bạch ngày thường rất không đáng tin cậy, nhưng vào những thời điểm quan trọng anh ta lại nghĩ đến việc đề cô chạy trốn.
Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu sắc.
Một giây tiếp theo, Thu Tử Bạch chịu đựng vết thương toàn thân mà chủ động tập kích Trịnh Ưng.
Thu Tử Bạch bị thương rất nặng, cho nên đương nhiên anh ta không phải là đối thủ của Trịnh Ưng, sau mấy chiêu, anh ta lập tức lộ ra dáng vẻ sa sút.
Ngay lúc này, Thu Tử Bạch vốn đang đánh nhau với Trịnh Ưng lại đột nhiên nhanh chóng tránh sang bên trái.
Trịnh Ưng đấm tay vào không khí, anh ta nhanh chóng thu hồi, chuẩn bị đuổi theo Thu Tử Bạch.
Nhưng đột nhiên có bột phun vào trước mặt anh ta.
Bởi vì không đeo khẩu trang, cho nên anh ta đã hút vào một ít.
Sau khi nhận ra có điều gì đó khồng ổn, vốn dĩ Trịnh Ưng
muốn nhanh chóng nín thở, nhưng vẫn chậm một bước, ngoài cơn đau ban đầu, trong cơ thể của anh ta lại sinh ra một cảm giác ngứa ngáy khó mà kiềm chế.
Đôi khi cảm giác ngứa còn khó chịu kích thích người khác hơn là cảm giác đau.
Giống như bây giờ.
Bởi vì cảm giác đau và cảm giác ngứa ngáy kết hợp, cho nên anh ta cảm thấy đau đớn hơn so với khi bị trúng độc trước đỏ.
Cho dù sự nhẫn nại của anh ta rất tốt, nhưng anh ta không thể chịu đựng được đòn giáp công từ hai phía.
Sau khi Hạ An Nhiên ném độc xong, cô nhanh chóng lui sang một bên, rồi sau đó nín thở.
Mặc dù cô đã uống thuốc giải độc, nhưng cô vẫn hấp thụ một ít chất kịch độc này
Sau khi điều chỉnh hô hấp, cô đi tới bên cạnh Thu Tử Bạch, cô dìu anh ta đứng dậy một lần nữa, sua đó cô cũng ném cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng, “Coi như anh có tầm nhìn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!