Trong khi Hạ An Nhiên đang hôn mê nhưng vẫn chưa được đẩy vào phòng cấp cứu, thì Thu Tử Bạch đã trực tiếp đấm lên mặt Lăng Mặc.
Đối với kiểu tấn công bất ngờ này, Lăng Mặc vô thức ngàn cản, anh cũng vươn tay khống chế đối phương.
Thu Tử Bạch gào thét với Lăng Mặc, “Mẹ nó anh có phải là đàn ồng hay không, Thất Thất đã rất cực khổ khi mang thai đứa bé, tại sao anh lại muốn vứt bỏ nó, anh là một tên cặn bã, Thất Thất đúng là có mắt như mù, mới thích một người đàn ông tồi cực phẩm như anh!”
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Hạ An Nhiên, Thu Tử Bạch có thể cảm nhận được cô rất quan tâm đến con của mình.
Trong ngày thường, cô là một người rất thích hành động, nhưng cô lại trở nên cẩn thận thùy mị, đi đứng nhẹ nhàng, ngay cả tính cách của cô cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa mỗi lần vuốt ve bụng, trên mặt cô đều tràn đầy vẻ hạnh phúc mà trước đây anh ta chưa từng nhìn thấy.
Thu Từ Bạch không phải là kẻ ngốc, anh ta có thề hiểu rằng
cô rất quan tâm đến đứa trẻ này.
Nhưng cái tên Diêm Vương sống đáng chết này lại dễ dàng nói phá thai là phá thai!
Thu Tử Bạch dùng ánh mắt hung dữ để liếc nhìn các bác sĩ ở bên cạnh, anh ta hét lên với đôi mắt đỏ hoe, “Không được nghe lời người đàn ông tồi kia, các người nhất định phải giữ được người lớn và đứa bé, người đàn ông tồi kia không cần, nhưng tôi cần!”
Mặc dù nuôi một đứa bé rất tốn kém, nhưng lại cứu được một mạng người, nếu không thì. . . Anh ta sẽ trở về nhà họ Thu!
Dù sao anh ta cũng có thể nuôi nổi đứa bé này.
Tai của bác sĩ cũng trở nên đau đớn vì cú hét của Thu Tử Bạch, anh ấy hoàn toàn không thề hiểu được điều gì đang xảy ra ở trước mặt mình.
Chẳng lẽ đứa bé trong bụng người phụ nữ này không phải con của cậu cả Lăng? Mà là của người đàn ông đang rống to này?
“Bệnh viện An Khang” là tài sản riêng của cậu cả Láng, cho nên tất nhiên anh ấy phải nghe theo lời cậu cả Lăng, cuối
cùng ánh mắt của anh ấy lại trở về trên người cậu cả Lăng, chờ đợi đối phương lên tiếng.
Trong đôi mắt của Láng Mặc lộ vẻ lạnh lùng, anh nói từng câu từng chữ: “Không cần giũ’ lại, vào phòng phẫu thuật!”
Thái độ của cậu cả Lăng rất cứng rắn, cho nên bác sĩ và y tá chỉ có thể nghe lời mà đẩy Hạ An Nhiên vào phòng phẫu thuật.
Thu Tử Bạch thở hổn hển gầm thét, “Diêm Vương sống, ông đây sẽ chiến đấu đến hơi thờ cuối cùng với anh, ông đây, ông đây nhất định sẽ giết chết anh!”
Nhưng Lăng Mặc lại giống như không nghe thấy lời nói của anh ta, anh ném Thu Tử Bạch bị khống chế sang một bên rồi thờ ơ lạnh nhạt ra lệnh cho vệ sĩ ở bên cạnh, “Đưa cậu ta đi, để cho bác sĩ chỉnh đốn cậu ta.”
Trên người Thu Tử Bạch tràn đầy vết thương, cho nên bây giờ anh ta chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Sau khi nghe thấy lời nói của Làng Mặc, đám vệ sĩ rối rít tiến lên, muốn đưa Thu Tử Bạch rời đi.
Nhưng Thu Tử Bạch nào có nguyện ý rời đi?
Anh ta quát mắng đám vệ sĩ muốn tiến lên: “Nếu các người dám đến gần ông đây, thì ông đây sẽ lấy mạng đối mạng với các người!” Sau khi hét xong, trong đôi mắt cùa anh ta mang theo sự thù hận, “Có phải anh muốn đưa tôi đi để làm gì đó với Thất Thất, có đúng không!”
Đứa bé muốn bỏ là bỏ.
Trước đó Thất Thất còn bị anh đâm bị thương.
Trước kia Thu Tử Bạch còn tưởng rằng Diêm Vương sống có một tình yêu sâu đậm với Thất Thất, nhưng bây giờ anh ta chì cảm thấy Diêm Vương sống đang nghĩ cách muốn giết chết Thất Thất!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!