Làng Mặc rơi vào trạng thái trầm càm.
Mèo hoang nhỏ đã liều mạng vì đứa bé, nhưng anh lại không làm gì. Tắt cả những gì anh làm chỉ là xoá đi sự tồn tại của mèo hoang nhỏ.
Đối mặt với lòi nói của ông chủ khiến Phó Tân cảm thấy rất phức tạp.
Ban đầu, mọi người đều vì muốn tốt cho chị dâu.
Vừa nghĩ đến đây, chị dâu kiên quyết muốn giữ lại đứa bé nhưng e là có mất mạng cũng muốn giữ đứa bé.
Phó Tân trầm mặc một lúc rồi nói: “Vốn dĩ chuyện này không có đúng sai.”
Giữa đứa bé và chị dâu thì lão đại sẽ chọn chị dâu.
Nhưng giữa đứa bé và bản thân thì chị dâu sẽ chọn đứa bẻ.
Sự lựa chọn khác nhau cũng quyết định hai người không đi cùng đường!
Hạ An Nhiên nghe tiếng người đi vào.
Nhưng cô vẫn như vậy, không muốn gặp ai mà chỉ nghiêng đầu qua một bên.
Lư Tụ xót xa khi thấy Hạ An Nhiên đau lòng cực độ: “An Nhiên, là chị!”
Hạ An Nhiên nghe được giọng của Lư Tụ liền từ từ quay đầu qua nhìn cô.
Lư Tụ phát hiện đồi mắt của Hạ An Nhiên vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng là do khóc liên tục.
Vì mắt quá sưng nên cho dù có cố mở cũng không mở được, chỉ thấy được ti hí.
Khi Lư Tụ thấy tình cảnh thảm thương của Hạ An Nhiên, tim cô càng đau hơn.
Cô đề thuốc qua một bên và nhẹ nhàng xoa má Hạ An Nhiên: “Chị đâ nghe chuyện của em rồi, chị biết bây giờ em rất buồn, em đã cố gắng hết sức để bảo vệ đứa bé nhưng không thể ”
Hạ An Nhiên khi nghe thấy những lời này của Lư Tụ thì trào nước mắt.
Hạ An Nhiên vô cùng hối hận khi nghe đứa bé mất rồi.
Rõ ràng là đã sai Tiểu Lạt Bá báo tin cho Lăng Mặc, tại sao lại còn bảo Thu Tra Tra thông báo lần nữa.
Lúc đó, cồ nên ích kỷ một chút mà nhờ Thu Tra Tra cùng mình đến bệnh viện.
Có lẽ Làng Mặc sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của cô và cũng không khiến đứa bé mất đi.
Chưa bao giờ cô hối hận đến thế.
Tại sao mình không ích kỷ hơn?
Sống chết của tên khốn nạn Lăng Mặc đó thì liên quan gì đến cồ?
Nếu anh ta bị Độc Phong hại chết thì cũng đáng đời!
Nhưng chỉ vì lo lắng cho anh mà cô đã đẩy đứa con mình yêu thương xuống vực sâu.
Nhìn Hạ An Nhiên đang khóc lóc thảm thiết, Lư Tụ vội vàng
nói: “Bây giờ em phải kiềm chế cảm xúc, không thể quá kích động. Chúng ta còn phải điều dưỡng tốt cơ thể mà!”
Hạ An Nhiên nghẹn ngào, giọng nói khàn đặc: “Em còn sống được mấy ngày?”
Co’ thể của mình tự mình biết rõ.
Không cần bác sĩ nói cũng biết bản thân không còn nhiều thời gian.
Thậm chí cô còn cảm nhận rõ rằng có thứ gì đó trong cơ thế đang mất đi mà không thể thay đổi được.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!