Minh Diễn nheo mắt.
Xem ra tình trạng của Hạ An Nhiên đang rất xấu nên Lãng Mặc không muốn ai quấy rầy trong khoảng thời gian này.
Sau khi đưa ra kết luận, Minh Diễn liếc nhìn tên thuộc hạ: “Không cần điều tra bên bệnh viện An Khang nữa, ra ngoài.”
Tên thuộc hạ gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Mặc dù không rõ tại sao Diễn thiếu gia lại bảo anh đi điều tra người phụ nữ đó. Nhưng bây giờ không điều tra cũng là một chuyện tốt đối với anh áy.
Việc điều tra dưới tầm mắt của Diêm Vương thì khồng phải là chuyện cá nhân.
Chỉ trong nửa ngày mà đã mất ba tướng tài.
Sau khi tên thuộc hạ rời đi, trong ánh mắt Lăng Diễn loẻ lên thứ gì đó: “Không ngờ anh vẫn là người trọng tình!”
Vì đây là điểm yếu của Lăng Mặc nên ít động vào thì hơn.
Để không chọc giận người si tình rồi lại làm ra chuyện điên rồ gì đỏ.
Minh Diễn hiểu bây giờ anh chưa đạt đến trình độ có thể đối đầu trực diện với Láng Mặc.
Anh dựa vào ghế, nghĩ đến tình cảnh nguy cấp của Hạ An Nhiên thì hai mắt loé lên một tia sáng: “Lần này cô không sống nối nữa đúng không?”
Người phụ nữ đỏ là một con gián đánh mãi không chết, cho dù có đối mặt với bao nhiêu khó khán trong cô nhi viện thì cô ấy vẫn cắn ráng kiên trì.
Có lẽ cô ấy không đoản mạng như vậy!
Nhất thời, nội tâm Minh Diễn có chút rối bời.
Hơn một năm trước, anh đã thiết kế một ván hoàn hảo như vậy. Nếu Hạ An Nhiên có chuyện thì sẽ làm loạn kế hoạch của anh!
Lư Tụ và Tề Nguyên về đến nhà.
Hai người không ngờ vô duyên vô cớ lại bị người ta bắt rồi đột nhiên xuất hiện một đám người giải cửu họ.
Cả hai vẫn còn sợ hãi đến giờ.
Lư Tụ thấy người giải cứu cô liền cảm kích nói: “Cảm ơn!”
Đám người mặc đồ đen nhìn Lư Tụ: “Chúng tôi chỉ là phụng mệnh hành sự, bảo vệ hai người mà thôi. Hai người phải quên đi chuyện tối nay, làm như chưa xảy ra chuyện gì. Lần sau sẽ không xuất hiện bất ngờ vậy đâu.”
Tề Nguyên khó hiểu: “Phụng mệnh hành sự?”
Đám người mặc đồ đen nói “Lăng đại thiếu gia” rồi quay lưng bỏ đi.
Lư Tụ và Tề Nguyên nhìn nhau.
Trước đó, Lư Tụ còn mắng Láng đại thiếu gia, mà Tề Nguyên còn lo là Lăng đại thiếu gia sẽ trả thù vợ mình.
Không ngờ Lăng đại thiếu gia vẫn cho người âm thầm bảo vệ hai người họ.
Tề Nguyên trầm mặc một lúc rồi nói vào trọng tâm: “Chuyện Lăng đại thiếu gia là một tên khốn có thể có hiểu lầm
không?”
Mặc dù rất cảm kích Láng đại thiếu gia đã cứu cô, nhưng điều này có thể xoá bỏ những gì anh ta đâ làm với An Nhiên không?
Thu Tử Châu báo cáo tình hình cho Láng Mặc.