Tôn lão hiền từ nhìn Hạ An Nhiên: “Nên làm.”
Ông và Thu Lương Nhạc là bạn vong niên, Hạ An Nhiên cũng được xem là vân bối của bà ấy.
Hơn nữa, nếu ông đoán không sai thì cô có mối quan hệ rất sâu đậm với vị kia.
Vị giác và khứu giác của con người bẩm sinh đã hình thành, cho dù được rèn luyện cũng khó có thể đạt đến trình độ của Hạ An Nhiên. Trừ phi vị đỏ còn sống, thông qua một thủ pháp đặc biệt mỏ’ huyệt đạo cho Hạ An Nhiên, nếu không sẽ khiến cô rất mẫn cảm với mùi vị của thuốc.
Nghĩ đến vị đó, Tôn lão âm thầm thở dài một tiếng.
Nếu vị đó còn sống thì như lời ông vừa nói, có lẽ Hạ An Nhiên thật sự có thể cửu được. Ngay cả chất độc trong người Lăng Mặc cũng có thể chữa khỏi.
Đó là một thiên tài hiếm có trong một gia đình y học trăm năm và thậm chí ông ấy còn không giỏi bằng người hời hợt đó, nhưng ông trời đố kỵ người tài!
Tồn lão kìm nén cảm xúc, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Thấy Tôn lão đi ra, Lăng Mặc vội đến trước mặt ông.
Dù Lăng Mặc che giấu rất tốt nhưng Tôn lão vẫn có thể nhìn ra sự lo lắng trong anh.
Sau khi Tôn lão âm thầm thở dài một tiếng và chỉ vào cửa phòng: “Vào đi.”
Lăng Mặc mơ hồ nhận ra điều gì đó và bước vào phòng.
Tôn lão thấy dáng vẻ sốt ruột của Lăng Mặc mà khẽ lắc đầu: “Trông cậu ta như một chàng thanh niên.”
Thu Tử Châu bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu.
Sao Tôn lão lại bảo lão đại vào phòng chị dâu, ông không biết lão đại và chị dâu đang cãi nhau sao?
Khi Tôn lão kê đơn thuốc, Thu Tử Châu đến gần Phó Tân hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Tân nhìn sư phụ của mình với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Vẩn là thầy tôi giỏi nhất, hiểu lầm giữa chị dâu và lão đại đã được giải quyết rồi. vốn dĩ không cần đến Bùi Kì, cũng không cần tên tiều tử anh ”
Thu Tử Châu sững sờ
Tồn lão không chỉ có thề khám bệnh, mà còn có khả năng giải quyết rắc rối của người khác?
Thần y quả nhiên là thần y!
Tuy nhiên, khi đó Thu Tử Châu cũng không phải nước đến chân mới nhảy.
Nếu lão đại giải thích thẳng thừng, chị dâu nhất định sẽ không tin. Vậy nên, chỉ có thể nhờ người thân cận với chị dâu giải thích, ngoại trừ Bùi Kì và Thu Tử Bạch thì thực sự không còn sự lựa chọn nào khác.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, thực tế vẫn cần những người lớn tuổi như Tôn lão, những người rất được tôn trọng và có mối quan hệ với chị dâu tin tưởng mà hoà giải.
Thu Tử Châu cung kính bước đến chỗ Tôn lão: “Cảm ơn ông.
Tôn lão viết đơn thuốc đưa cho Phó Tân rồi thở dài: “Tôi chỉ có thể làm như vậy, hy vọng con bé đó có thể thuận lợi vượt qua chặng cuối cùng.”
Sắc mặt của Thu Từ Châu đột nhiên trò’ nên nghiêm túc.
Có vẻ như không ai có thể làm được gì với tình trạng thể chất của chị dâu.
Lăng Mặc vào phòng, từ từ đến bên giường.
Hạ An Nhiên ngước lên nhìn Làng Mặc.
Đôi mắt ấy tràn ngập hình ảnh của cô
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!