Dựa theo tính tình của Minh Phi, một khi biết bên cạnh Làng Mặc còn người phụ nữ khác thì cô nhất định sẽ ra tay.
Đối mặt với chất vấn của ba, Minh Phi ngẩng đầu lên và dõng dạc nói: “Đúng! Con đã dạy dỗ người phụ nữ đó một chút, nếu cô ta biết điều thì nên tự động rút lui. Nếu còn mặt dày bám lấy thiếu gia, con nhất định sẽ cho cô ta biết tay.”
Minh trưởng lão tức giận đứng dặy khỏi ghế sofa, hung hăng trừng mắt nhìn Minh Phi: “Ba thực sự hối hận, đáng lẽ phải luôn giám sát con mới phải!”
Minh Phi không thấy mình sai chút nào: “Con dạy dỗ một người phụ nữ có dã tâm thì có vấn đề gì?”
Minh trưởng lão đi thẳng đến trước mặt Minh Phi và hỏi: “Rốt cuộc con đã sắp xếp như nào? Có làm lộ thân phận con không?”
Minh Phi không hiểu tại sao ba hỏi như vậy, nhưng cô vẫn tự tin đáp: “Ba có phải đã quá xem thường con không, ba tưởng rằng con ngốc sao? Sao con có thể để lộ được chứ! Con xử lý không chút dấu vết, cho dù người phụ nữ kia có tố giác thì thiếu gia cũng sẽ không phát hiện là con làm đâu.”
Từ nhỏ Minh Phi đã lớn lên ở Ản Môn nên làm việc gì cũng cấn trọng.
Minh trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ đến những gì con gái làm thì không nhịn được mà trừng mắt nhìn Minh Phi: “Ba đã quá dung túng mới để con làm chuyện xằng bậy như vậy!”
Minh Phi phản bác: “Con giúp thiếu gia xử lý rác rưởi thì có vấn đề gì?”
Minh trưởng lão thấy Minh Phi đến bây giờ vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình, sắc mặt Minh trưởng lão khó chịu hẳn: “Con có biết chuyện con làm lần này đã phạm đại kỵ không!”
Minh Phi không thích bị giảng đạo, liền phản bác lại: “Con theo đuổi hạnh phúc của mình thì sai chỗ nào chứ?”
Minh trưởng lão nói: “Con tự ý đến Lô Hải là lỗi thử nhất. Lỗi thứ hai là làm việc hấp tấp mà không điều tra rõ sự việc! Hoàn toàn không có trật tự! May mà con còn chút đầu óc, không để lộ bản thân, nếu không thì có thể đã gặp rắc rối rồi!”
Minh Phi khỏ hiểu: “Con không điều tra rõ chỗ nào?:
Minh trưởng lão: “Con có biết người phụ nữ kia là người xung hỉ với thiếu gia không?”
Minh Phi ngơ ngác: “Sao cỏ thể? Người phụ nữ đó trông rất tầm thường!”
Minh trường lão: “Cô ta dùng phương pháp thay đổi khuôn mặt đấy!”
Tâm trạng của Minh Phi rối bời.
Rõ ràng hai người phụ nữ đó là một, tháo nào lại trùng tên!
Có điều, Minh Phi nhanh chóng nở nụ cười: “Con nói mà, sao thiếu gia cỏ thể yêu một người phụ nữ tầm thường, quả nhiên có mắt nhìn ”
Minh trưởng lão phát hiện cồ con gái không hề tập trung vào trọng điểm.
Ông đang dạy cô nên làm việc thế nào, nhưng trong đầu cô ấy chì toàn nghĩ đến yêu đương.