Làng Mặc không nhiều lời và hợp tác với ông Tạ thực hiện bước đầu tiên, trước tiên sẽ đề ông Tạ thầm định.
Sau gần ba giờ, Lăng Mặc rời khỏi nhà ông Tạ.
Sau khi Láng Mặc rời đi, ồng Tạ gọi cho Tôn lão: “Tôi đã tiến hành giám định rồi, cậu ấy đã khôi phục được rắt nhiều ký ức Tiếp theo, cần phối hợp với thuốc của ông.”
Tôn lão: “Thuốc đã điều chế xong, ngày mai tôi đem qua chỗ ông.”
Ông Tạ cau mày: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến cậu ấy nhất định phải hồi phục trí nhớ vậy?”
Nàm đỏ, vì muốn thôi miên Láng Mặc trước khi chữa trị nên ông cũng am hiểu về trải nghiệm của anh ấy.
Cản bản đó là một ký ức không phải của mình.
Nếu một người bình thường trải qua những chuyện đó, chắc chắn sẽ bị suy sụp tinh thần.
Khi đó Láng Mặc còn rất nhỏ, tuy không suy sụp nhưng
không còn là đứa trẻ bình thường.
Cố chấp, tám tối, vô tình, máu lạnh
Xoá bỏ ký ức về quãng thời gian được coi là hành động nhân đạo nhất ông Tạ từng làm.
Nhưng giờ Làng Mặc muốn khôi phục trí nhớ!
Tại sao?
Tôn lão nặng nề thờ dài: “Khi đó, ông từng làm phân tích tâm lý cho cậu ấy rằng cậu ấy thiếu thốn tình cảm, không có tình cảm cùa con người ông sai rồi, cậu ấy có.”
Ông Tạ giật mình: “Sao có thể?”
Tôn lão: “Cậu ấy yêu một cồ gái ”
Ông Tạ ngơ ngác: “Không thể nào, một người thiếu thốn tình cảm thì đừng nói đến yêu người khác, đến yêu bản thân còn không chắc.”
“Nhưng cậu ấy yêu rồi, bây giờ vì cô gái đó mà khôi phục trí nhớ Đó là cách duy nhất đề cứu cô gái đó.”
Ông Tạ im lặng.
Sau một lúc lâu, ông cay đắng nói: “Thứ có thể chữa lành tâm lý con người chính là tình cảm.”
Ông cúp điện thoại.
Lần này nhất định phải đánh thức ký ức!
Ồng Tạ bước ra khỏi phòng làm việc, thấy Tề Trị đang đợi ở cửa phòng, ồng nghiêm túc dặn dò: “Ngày mai, cậu kiểm tra lại thiết bị dùng để thôi miên trị liệu cho Lăng đại thiếu gia, không thể xảy ra bất cử vấn đề gì.”
Tề Trị cung kính nói: “Trước khi thầy đến Lô Hải, em đã kiềm tra mấy lần rồi, nhất định sẽ không có sơ suất.”
Sau khi Hạ An Nhiên tỉnh dậy, khồng nhịn được xuống giường đi vài bước.
Đang loạng choạng trong phòng thì ánh mắt bất giác hướng về chiếc vali bên cạnh.
Sau một lúc sững sờ, cô bước đến mở vali.
Trong vali ngoài có một số thuốc độc thì còn có vài bộ đồ nhỏ xinh xẳn.
Hạ An Nhiên thấy mấy bộ đồ nhỏ thì sắc mặt liền thay đổi.
Cô mua mấy cái này cho đứa bé, vì không biết là trai hay gái nên mua rất nhiều.
Nhưng cũng không còn cần thiết nữa.
Chỉ là khi xem xét từng bộ đồ nhỏ này thì cô phát hiện thiếu một bộ đồ màu xanh nhạt, đó là bộ cô thích nhát và rất hợp với con trai.
Sao lại không thấy đâu nũ’a?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!