Câu hỏi của chị dâu nhiều thật.
Chỉ là Phó Tân thấy sự chờ đợi trong mắt Hạ An Nhiên.
Lúc đầu, chị dâu tường lão đại hấp hối nên đã cố hết sức đi gặp anh ấy.
Chị dâu mong lão đại khoẻ mạnh hơn ai hết!
Phó Tân trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu: “Sức khoẻ cùa lão đại rất tốt, chị không cần lo.”
Một hòn đá rơi vào lòng Hạ An Nhiên, cô mỉm cười rồi vào phòng.
Cô ngồi trên ghế và nở nụ cười đắc ỷ: “Giả tốt thật!”
Tuy trước đó từng đùa với Lăng Mặc rằng cồ và đứa bé sẽ ở dưới đó chờ anh, đến lúc đó sẽ nghiêm trị anh, nhưng cô hy vọng rằng Láng Mặc có thể sống tốt.
Không ngờ trước lúc chết lại nhận được tin vui như vậy.
Sau khi Hạ An Nhiên vui vẻ một lúc, chợt nhớ ra Lăng Mặc đã lấy chuyện “anh sắp chết” để lợi dụng cồ không ít.
Cô tức giận đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Tên khốn hai mặt.”
Đầu tiên giả làm người thực vật và cố ý chỉ sai để cô tưởng rằng mình không cẩn thận đã xâm phạm anh, điều này khiến cô vô cùng áy náy, không thể không ở lại bên cạnh chịu trách nhiệm với anh.
Sau khi cồ ờ cạnh anh, tên khốn đó còn cố ý giả làm người sắp chết, viện ra một đống cớ đề cô chủ động quyến rũ anh!
Nghĩ lại mấy chuyện đáng xấu hố trước kia, Hạ An Nhiên đỏ bừng mặt.
Tên khốn đó không chỉ hai mặt, mà còn là kẻ háo sắc!
Cô như cừu rơi vào miệng sói, bị anh ta án tươi nuốt sống không chừa lại thử gì mà đến giờ mới biết!
Hạ An Nhiên sờ gương mặt nóng bừng của mình, chán nản nói: “Thật không chơi lại tên khốn đó mà.”
Sau khi tức giận nghĩ tới đây, cơ thể càng lúc càng mệt mỏi. Cô đứng dậy đi đến giường, lại thấy buồn ngủ.
Dường như chẳng bao lâu nữa là có thề chìm vào giấc ngủ
dài.
Lăng Mặc đến nhà cùa ông Tạ.
Mặc dù ông Tạ không phải người Lô Hải, nhưng ông đã làm việc và học tập ở Lô Hải trước khi nghỉ hưu, nên ông có vài cán nhà ở đây.
Cán biệt thự hiện tại thực ra là một trong những nơi làm việc đầu tiên cùa ông.
Bệnh nhân tâm lý là một sự tồn tại đặc biệt, nhiều người không nghĩ rằng họ bị bệnh và họ rất ngại đến bệnh viện.
Ồng Tạ đã mua vài cán biệt thự nhằm sử dụng làm nhà ở và ván phòng.
Như vậy, khi bệnh nhân tới biệt thự sẽ cảm thấy mình là khách, mà không phải đến xem bệnh. Tâm trạng cũng sẽ thoải mái hơn và rất có lợi cho việc điều trị của ông Tạ.