Vẻ mặt Tôn lão nghiêm nghị: “Phải tin tưởng cậu ấy, Láng Mặc so với khi nhỏ có khả náng tự chủ tốt hơn cho dù đã khôi phục trí nhớ Tôi cảm thấy những trải nghiệm đó đối
với cậu ắy mà nói, hẳn là có thể chịu đựng được.”
Làng Mặc khi nhỏ có thể không chịu nồi những trải nghiệm u ám đó, dẫn đến nhân cách méo mó và vồ nhân tính.
Nhưng khi trưởng thành, Lăng Mặc đã trải qua rất nhiều thăng trầm và âm mưu trong những năm gần đây So
với khi còn nhỏ thì sức chịu đựng của anh ấy đã táng lên theo cấp số nhân.
Ông Tạ gật đầu: “Cũng phải, cậu ấy đã khồng còn là Làng Mặc khi còn nhỏ nữa. Chúng ta nên tin tưởng cậu ấy
Vả lại, cậu ấy bây giờ đã biết yêu, so với tên nhóc u tối nám đó thì khác nhiều.”
Tồn lão đồng tình với điều này.
Khi nhỏ, Lăng Mặc không có bất kỳ tình cảm gì, nhưng giờ đây Làng Mặc đã có một người trong tim.
Bây giờ anh ấy khôi phục trí nhớ, ngoài một vài tồn thương đổi với tế bào thần kinh thì chắc cũng không có vấn đề gì.
ồng Tạ liếc nhìn phòng làm việc: “Giờ hãy đợi cậu ấy tỉnh lại và xem tổn thương nơ-ron đem lại những thứ tiêu cực gì.”
Tổn thương nơ-ron không thể hồi phục cũng đủ cho Lăng Mặc uống một bình.
Có khả năng sẽ có một số suy giảm nhận thức và mất khả năng phối hợp về thề chất; cũng có thề không còn đau đớn và tê liệt cảm giác từ bây giờ; thậm chí có thể mất cảm xúc, không có sự cộng hưởng cảm xúc y như một xác sống
Đối với tình huống cụ thế thì phải đợi Láng Mặc tình lại mới có thể quan sát, bây giờ nghĩ gì cũng vô ích.
Tồn lão không nhiều lời: “Nàm tiếng ông cũng mệt lả rồi, đi nghỉ đi.”
Ồng Tạ gật đầu: “ừ, Tề Trị ở trong đó theo dõi. Tôi cũng yên tâm, vậy tôi đi nghi trước.”
Tôn lão biết Tề Trị là học trò đi theo ông Tạ đã nhiều nám, cũng quan trọng không kém như Phó Tân đối với ông.
Họ đều là đệ tử thân thiết và là người học trò đáng tự hào.
Ông Tạ dường như đã nghĩ ra điều gì đó và khẽ lắc đầu:
“Vừa rồi suýt nữa tôi đã phạm phải sai lầm, nhờ có cậu ấy Haiz, tôi già rồi, không thể không phục!”
Nghĩ đến khi nãy thôi miên cho Lảng Mặc đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng may là có Tề Trị nhanh tay nên cũng không có vấn đề gì lớn.
Ồng Tạ lắc đầu: “Thế giới ngày nay là thế giới của bọn trẻ, tôi nên sớm nghỉ hưu thôi.”
Nói xong, ông Tạ kéo lê thân thể mệt mỏi sang phòng bên nghỉ ngơi.
Tồn lão đợi bên ngoài phòng làm việc
Theo ông Tạ, Lãng Mặc sẽ thức dậy sau khoảng một tiếng nữa.
Nhưng đã hơn một tiếng trôi qua, cửa phòng làm việc của ông Tạ vẫn đóng im lìm, như thể không có ai ở trong.
Tôn lão không biết tại sao mà trong lòng có chút bất an.
Trong phòng làm việc quá im ăng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!