Sau khi Lảng Mặc dứt lời, nhẹ nhàng xoa trán vài cái.
Sau khi được ông Tạ thôi miên, anh cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, anh thấy mọi thứ ở quá khứ của một cậu bé.
Anh biết người đó là mình.
Trong trạng thái thôi miên, anh như đang coi một bộ phim.
Cậu bé đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn mà không thể đồng cảm, giống như đang nhìn lại quá khứ của người khác, rất vi diệu.
Dường như anh của hiện tại và anh của quá khứ là hai con người khác nhau.
Bên kia là bên kia, anh chính là anh!
Trong “bộ phim” này, Lăng Mặc đã biết thêm thông tin về Rogge.
Khi nói chuyện với bạn, Rogge đã tiết lộ rằng anh ta là một bác sĩ hoàng gia và từng phục vụ nữ hoàng. Thông qua
giọng Anh chính gốc, có thề suy ra anh ta là người gốc nước B.
Rogge trong ký ức của anh gần giống y hệt ngự y hoàng gia mà Karl đã đề cập trước đó.
Vì vậy, Láng Mặc hoàn toàn chắc chắn rằng Rogge mà Karl nhắc đến chính là người anh đang tìm.
Thu Tử Châu nắm được thông tin quan trọng này: “Được, tôi sẽ liên lạc với ông Karl ngay!”
Trước đó, Karl nói muốn tìm Rogge đế khám cho Hạ An Nhiên, nhưng đội ngũ của Rogge rất khó tính. Đã lâu như vậy mà Karl vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu Rogge mà Karl đề cập là người lão đại tìm thì cho dù đối phương không muốn tới, anh cũng bắt cóc ông ta đến đây.
Sau khi Thu Tử Châu rời khỏi phòng và sắp xếp mọi chuyện, sắc mặt Phó Tân trở nên khó coi nhìn Lảng Mặc, yếu ớt hỏi một câu: “Lão đại anh còn nhớ chuyện tối
qua không?”
Sau khi lão đại tỉnh dậy, lập tức ra lệnh cho Thu Tử Châu làm việc.
Rõ ràng là anh ấy đã quên chuyện xảy ra tối qua.
Đối mặt với câu hỏi của Phó Tân, Lăng Mặc nhận ra có gì đỏ bất ổn.
Đáng lẽ anh đang ở chỗ ông Tạ, tại sao khi tình dậy lại ở nhà cạnh mộ tổ Lăng gia?
Nghe nhũĩig lời Phó Tân nói, rõ ràng tối qua có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng anh không nhớ!
Lăng Mặc nhìn chằm chằm Phó Tân và hung hàng hỏi: “Sao vậy?”
Phó Tân nhất thời không biết nên nói như nào.
Rõ ràng lão đại đã quên chuyện tối qua, nhưng chuyện tối qua thực sự quá tàn nhẫn với chị dâu.
Cuối cùng, Phó Tân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị dâu ở phòng bên cạnh, anh nên đi gặp chị ấy.”
Lăng Mặc nghe Phó Tân nói vậy, trong lòng chợt thấy khó chịu, anh vội đi qua phòng bên cạnh.
Hạ An Nhiên vẫn chưa tỉnh, lúc này chỉ cỏ Đường Tịnh ở cạnh chám sóc.
Sau khi thấy Lảng Mặc vào phòng, vẻ mặt của Đường Tịnh liền trở nên giận dữ.
Lăng Mặc không quan tâm đến Đường Tịnh, ánh mắt anh chỉ hướng về Hạ An Nhiên gầy guộc, yếu ớt, anh tức giận quát: “Có chuyện gì vậy?”
Đường Tịnh phì cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!