Phó Tân sững sờ: “Nếu không nói thì làm sao giải thích được chuyện tối qua?”
Lăng Mặc: “Tôi bị người ta đánh thuốc, khiến tôi không thể kiểm soát hành vi ”
Lão đại thật giảo hoạt, vẫn có thề diện ra cái cớ này.
Nhưng anh cũng hiểu rằng lão đại không muốn chị dâu lo lắng.
Phó Tân gật đầu: “Chì cần chị dâu không hiểu lầm anh thì làm gì cũng được!”
Lăng Mặc vào phòng của Hạ An Nhiên.
Hạ An Nhiên vừa tỉnh dậy, trông vô cùng yếu ớt.
Khi thấy Láng Mặc, cô tỏ ra vẻ tuyệt vọng chết người.
Làng Mặc nhìn vẻ mặt của mèo hoang nhỏ mà lòng đau như cắt, anh nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi em!”
Hạ An Nhiên cảm thấy nực cười.
Xin lỗi có ích sao?
Anh có biết anh đã làm gì tối qua không?
Phó Tân nhìn lão đại xin lỗi, nhưng không nói lý do và Phó Tân chỉ có thể đứng ra giải thích giùm: “Chị dâu, chuyện tối qua thực sự không thể trách lão đại Chị cũng biết anh
ấy yêu chị nhiều cỡ nào, nếu không phải bị nội gián hãm hại thì sao có thể làm ra những chuyện như vậy?”
Hạ An Nhiên liếc nhìn Láng Mặc sau khi nghe những lời Phó Tân nói.
Lăng Mặc nghĩ đến nhũ’ng gì ông Tạ nói hôm qua: “Tối qua không phải bản tính của anh.”
Hạ An Nhiên bật cười.
Tối qua từng hành động và lời nói đã phơi bày bản chất thật con người anh, bây giờ giảo biện còn ý nghĩa gì? Còn đưa đến một trợ thù đề giúp đỡ!
Thấy Lăng Mặc trước mặt chỉ đang mua chuộc lòng người, Hạ An Nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Như Minh Phi đã nói, cô có thề sẽ không bao giờ hiểu được anh!
Im lặng hồi lâu, Hạ An Nhiên cố nén nỗi buồn trong lòng, mở đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm đầy nước mắt nói: “Em biết tối qua hẳn là chuyên đột ngột xảy ra em tha
thứ cho anh.”
Lăng Mặc nhìn mèo hoang nhỏ mà lòng buồn rười rượi.
Rõ ràng là anh hại cô thành ra như vậy, nhưng cô vẫn tin tưởng và tha thứ cho anh?
Trong lòng Láng Mặc thấy rất áy náy, anh thực sự không xứng làm người.
Đường Tịnh sững sờ, cô gái này dễ bị gạt vậy! vết thương trên người không đau sao?
Nhưng người trong cuộc cũng đã tha thứ thì cồ còn có thế làm gì?
Sau khi Hạ An Nhiên nói tha thứ cho Lăng Mặc, cô lộ ra vẻ mệt mỏi, tiều tuy và yếu ớt thì thào: “Em hơi mệt, muốn ngủ một lát. Anh có việc thì đi đi, không cần ở với em.”
Dứt lời liền nhắm nghiền mắt lại.
Làng Mặc im lặng ngồi bên cạnh giường, vốn dĩ còn định ở cạnh cô một lát, nhưng đột nhiên điện thoại reo lên.
Là Thu Tử Châu gọi.
Làng Mặc ra ngoài, Phó Tân cũng đi theo.
Sau khi Láng Mặc và Phó Tân rời đi, Đường Tịnh đến bên cạnh Hạ An Nhiên và lẩm bẩm: “Sao cồ cử tuỳ tiện tin lời đàn ông vậy? Hắn nói bị người ta đánh thuốc là thật vậy sao? Cô quá ngây thơ rồi!”
Hạ An Nhiên từ từ mở mắt.
Đường Tịnh sững người.