Karl nói rất nhiều, nhưng Lăng Mặc không đáp lại mà chỉ hỏi Rogge đâu?
Bây giờ trong mắt Lăng Mặc, tài năng của đội Rogge được đánh giá là số một.
Karl chỉ vào người đàn ông trung niên dẫn đầu: “Đây là Rogge.”
Lăng Mặc nhìn người đàn ông trung niên, sắc mặt tối sầm và ngắt từng chữ: “Không phải ồng ta!”
Mặc dù thông tin về Rogge rất ít ỏi, nhưng ký ức về ông ấy đã khắc sâu trong tâm trí Láng Mặc.
Đám người trước mặt anh không phải người anh đang tìm kiếm.
Karl bối rối khi nghe những lời của Láng Mặc: “Tại sao không? Anh có biết những người khác không?”
Đôi mắt Láng Mặc tối sầm lại.
Vì đám người trước trong ký ức của Lăng Mặc giống hệt Karl nhắc đến, Láng Mặc kết luận Rogge trong trí nhớ của
anh hoàn toàn khác với người Karl nhắc.
Làng Mặc liếc nhìn đám người đó và hỏi bằng tiếng Anh: “ở nước B không cỏ ai tên Rogge giống ông và làm ngự y trong hoàng thất phải không?”
Rogge bị khí thế của Láng Mặc làm giật mình, lập tức lắc đầu nói: “Hiện tại chỉ có tôi là Rogge!”
Ánh mắt Lăng Mặc lạnh lùng nhìn Thu Tử Châu: “Tiễn khách!”
Không phải nói tìm Rogge sao, vậy thì cỏ ích gì?
Thu Tử Châu cũng nhận ra mình đã đá phản lưới nhà, trong trường hợp này, anh phải yêu cầu đội Rogge rời đi.
Các thành viên đội Rogge cũng thấy bối rối.
Một thành viên nữ trong nhóm không hài lòng, lẩm bấm: “Gọi chúng ta đến rồi đuổi đi Thái độ của người Trung
Quốc thật kiêu ngạo! Đội cũng chúng ta sao cỏ thể thua kém người đó?”
Người phụ nữ đó không nói tiếng Anh, mà là tiếng Đức.
Vốn dĩ cho rằng mọi người ở đây sẽ khồng ai hiểu, nhưng
Lăng Mặc có thể nói được nhiều ngôn ngữ.
Anh ấy hiểu tiếng Đức!
Lăng Mặc bước đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô biết còn Rogge nào khác không?”
Người phụ nữ muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Láng Mặc khiến cô nhất thời không biết nói như nào.
Trưởng nhóm ngán cản: “Vừa rồi cô ấy chỉ nói nhảm thôi, chúng tôi không biết Rogge nào cả.”
Lăng Mặc liếc nhìn: “ông biết!”
Rogge lắc đầu, tiếp tục phủ nhận: “Tôi không biết gì cả, càng không quen người tên Rogge kia!”
Làng Mặc túm cồ Rogge: “Con người tôi không có kiên nhẫn!”
Rõ ràng nhìn bề ngoài của Rogge mạnh mẽ và cường tráng hơn, nhưng ở trước mặt Lăng Mặc lại không thể đánh trả và dễ dàng bị Láng Mặc khống chế.
Lăng Mặc bóp càng chặt, ánh mắt càng sắc bén.
Rogge hụt hơi.