Người quản gia trung niên cảm thấy Đại Rogge nghiên cứu thuốc đến não tàn rồi, còn mơ mộng thiếu gia đi cứu Tiểu Rogge.
Sao có thề như vậy được!
Sau cái chết của Tiểu Rogge, thiếu gia có thề tìm mọi cớ để giải quyết. Sau đỏ chuyển lòng thù hận sang Đại Rogge.
Đến lúc đó, Đại Rogge nhất định sẽ hận Làng Mặc như kẻ thù không đội trời chung, nói không chừng lại càng cố gắng nghiên cứu thuốc hơn.
Vậy nên tại sao thiếu gia lại cứu Tiểu Rogge?
Nam thanh niên đang đi dạo, vừa ra ngoài tản bộ thì điệnt thoại reo lên.
Nhìn ID người gọi, nam thanh niên nhướng mày bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói háo hức của Minh trưởng lão: “Không phải anh nói chỉ cần tôi hợp tác với anh, anh sẽ không để Láng Mặc khôi phục trí nhớ sao?”
Người thanh niên xoa trán hỏi: “Nếu đã khôi phục toàn bộ
ký ức thì ông bây giờ còn có thể gọi cho tôi sao?”
Minh trưởng lão: “Có thể cậu ta đang án binh bất động đề chuẩn bị tấn công tôi!”
Nam thanh niên vô tình nói: “Chỉ cần Làng Mặc hoài nghi ai, không cần chứng cứ cũng có thề giết chết ông xứng để
hắn nhẫn nhịn không?”
Minh trưởng lão chết lặng.
Lăng Mặc xử lý mọi việc cực kỳ gọn ghẽ.
Chỉ cần thấy đối phương có vấn đề, anh ấy sẽ nhanh chóng giải quyết mà không cần chứng cứ. Hiếm khi anh ấy nương tay.
Trừ phi đó là người mà Láng Mặc tạm thời không thể đối phó.
Rõ ràng anh không phải sự hiện diện đó trong mắt Lăng Mặc.
Nam thanh niên thấy Minh trưởng lão im lặng, liền nhắc nhở: “Minh trường lão, sau này chúng ta có thể hợp tác và họp tác cần có sự tin tưởng lẫn nhau. Sau này đừng chất vấn tôi.”
Nam thanh niên nói xong liền cúp máy và ném điện thoại sang một bên.
Sau đó, anh ta phàn nàn với người quản gia trung niên bên cạnh: “Con người tôi quá dễ dãi rồi. ông xem xem, tên vớ vẩn này lại tìm tôi này.”
Quản gia trung niên thành thật đáp: “Thiếu gia thực sự không cần tự mình làm hết, có thể để chúng tồi chia sẻ với cậu.”
Nam thanh niên hoài nghi, ánh mắt lạnh lùng: “Không được, tôi không thể giống ba tôi, bị người khác làm mất thực quyền cũng không biết.”
Mặc dù rất ghét tiếp xúc với những thứ rác rưởi này, nhưng nghĩ đến những gì đã xảy ra với ba năm đó
Anh vẫn cỏ thể kìm nén cảm giác kinh tởm trong lòng và tiếp xúc với thử rác rưởi này.
Khi ông Tạ quay lại biệt thự, ông đã đọc các tài liệu thôi miên về Láng Mặc.
Trước khi thồi miên Lãng Mặc, ồng đã diễn tập vài lần.