Đôi mắt ngấn lệ đáng thương của Hạ An Nhiên nhìn Đường Tịnh: “Tôi chỉ muốn qua đó xem chút rồi rời đi, cỏ được không?”
Đối mặt với sự đáng yêu như vậy, Đường Tịnh ý thức được mình lại mất đi nguyê tắc của một bác sĩ, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng gật đầu: “Vậy xem một lát thôi đấy.”
Hạ An Nhiên nở nụ cười: “Cảm ơn cô!”
Đường Tịnh từ từ đẳy Hạ An Nhiên đến vách đá.
Trên vách đá này còn có một tảng đá cao viết hai chữ – Vách Đá.
Khi Đường Tịnh thấy hai chữ đó, cô đã thầm phỉ báng trong lòng: Sao lại đặt cái tên xui xẻo như vậy, y như Đoạn Đầu Đài vậy.
Cỏ điều sau đó, Đường Tịnh đã bị cảnh biển ở phía xa làm cho kinh ngạc.
Cô đã thấy rất nhiều cảnh biển, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh biền từ vách đá cao chót vót, vẻ đẹp tráng lệ khiến lòng người mở rộng trong nháy mắt.
Ngay khi Đường Tịnh đang đắm chìm trong vẻ đẹp đó, cô nghe thấy Hạ An Nhiên thất vọng lẩm bầm: “Không đem theo điện thoại, tôi còn muốn quay phim cho người chị em của tôi xem, để cô ấy cũng được chiêm ngưỡng cảnh đẹp.”
Dứt câu, cô nhìn qua Đường Tịnh và chớp mắt mấy cái.
Đường Tịnh không hiểu ý của Hạ An Nhiên.
Rõ ràng là Hạ An Nhiên muốn mượn điện thoại!
Đường Tịnh nhíu mày: “Thực sự không ồn, tôi không thể để cô ở đây một mình. Lõ’ cô xảy ra chuyện gì thì sao?”
Hạ An Nhiên nhìn Đường Tịnh nói: “Tôi ngồi yên ỏ’ đây đợi cô thì có thề có chuyện gì chứ?”
Gần đây, tâm trạng của Hạ An Nhiên rất tích cực. Đường Tịnh đương nhiên không nghĩ tới cô ấy sẽ làm chuyện như vậy.
Nhưng để cô ấy ở đây một mình, Đường Tịnh cỏ chút bất an.
Hạ An Nhiên đáng thương nói: “Cô giúp tôi lấy điện thoại đi, cỡ 10 phút thôi mà, xin cô đấy!”
Sau khi nài nỉ Đường Tịnh một lúc, Hạ An Nhiên phát hiện đối phương rất dễ mềm lòng.
Quả nhiên cuối cùng Đường Tịnh cũng đồng ý và nói: “Sớm biết như thế đã lưu số điện thoại của người hầu, để cô ấy đem qua đây là được rồi.”
Đường Tịnh tức giận liếc nhìn Hạ An Nhiên: “Cô ở đây đợi tôi, không được đi đâu. Tồi lập tức quay lại.”
Sau khi Đường Tịnh rời đi, dáng vẻ yếu đuối ban đầu dần thay đồi, ánh mắt cũng trỏ’ nên tối sầm lại.
Nhũ’ng lời tàn nhẫn của Lãng Mặc nói với cồ đêm đó chợt loé lên trong tâm trí cô.
“Cô không xứng!”
“Tôi không cần đứa bé bẩn thỉu đó!”
“Hắn ta không có vắn đề gì, nhưng tôi không cần!”
Từng câu như thuốc độc khiến Hạ An Nhiên rơi xuống vực
sâu và không thề trèo lên được nữa.
Những gì Minh Phi nói trước đây đều là thật!
Chỉ là những chuyện Lăng Mặc đã làm còn độc ác hơn những lời Minh Phi đã nói.
Cô đã đắm chìm trong thế cục mà anh sắp đặt, cô đã tin tưởng vào Tôn lão, Phó Tân và cả Lãng Mặc.
Nhưng sau cùng thì sao?
Thực tế khiến cô hiếu thế nào là lòng người không thể lường trước được.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!