Sở Lạc thấy phiền vô cùng.
Hôm nay, cô muốn đến đây để thu hút sự chú ý của Lăng Mặc.
Không ngờ lại không thu hút được sự chú ý của anh ta, ngược lại còn kéo một mớ rắc rối đến.
Có điều trải qua sự việc này, đoán chừng Láng Mặc cũng sẽ chú ý đến cô nhỉ?
Trong lòng Số’ Lạc vô cùng trán trở, Lạc phu nhân kéo tay cô: “Xin lỗi, do tôi tiếp đãi không chu đáo! Tôi nên tìm người có chuyên mồn đi cùng cô thì sẽ không xảy ra việc đáng xấu hổ này. Để mọi người nhầm lẫn cô là Hạ An Nhiên, còn khiến cô chịu ấm ức.”
Sở Lạc đáp: “Tôi cũng không ngờ lại có người nhận lầm tôi Hạ An Nhiên đó trông có vẻ nhân duyên không tốt
lắm nhỉ.”
Lạc phu nhân thở dài nặng nề: “Không phải nhân duyên của Hạ An Nhiên không tốt, chỉ là sau khi cô ấy là nữ chù nhân của Láng gia thì trở thành cái gai trong mắt mọi người! Ban đầu, Diêm Vương cố ý tìm một người phụ nữ
không có xuất thân và đưa cô ấy lên vị trí mà mọi người hằng mong muốn. Thực ra là cỏ động cơ thầm kín, rõ ràng là muốn biến Hạ An Nhiên thành cái phao cứu sinh!”
Sở Lạc véo tay mình một cái.
Ai cũng có thể thấy rõ việc Láng Mặc đưa cô lên vị trí cao như vậy là hành động tồn thương cô.
Nhưng khi đó cô lại không tỉnh táo, cho rằng đây là biểu hiện Lăng Mặc thích mình.
Sau khi Lạc phu nhân dứt lời, vẻ mặt bà trầm xuống: “Thực ra bà và Hạ An Nhiên có tiếp xúc qua mấy lần. Hạ An Nhiên là cô gái tốt, trông rất giống cô Ban đầu khi tôi thấy cô
ấy thì vô cùng yêu thích, thêm việc cô ấy là ân nhân cứu mạng của ba chồng tôi, tôi còn muốn nhận cô ấy làm con gái nuôi. Có điều, cô ấy cũng là vợ của Diêm Vương, tôi chỉ đành bỏ cuộc mà thôi.”
Sở Lạc chợt hiểu ra tại sao khi đó Lạc phu nhân lại đối xử tốt với mình, thì ra là có chuyện này.
Sau khi Lạc phu nhân nói xong, Sở Lạc lễ phép cười nói: “Lạc phu nhân, tôi thấy hơi mệt nên muốn về nghỉ ngơi.”
Vốn dĩ định nói chuyện thêm để câu giờ cho Lạc Ngạn tới
bắt chuyện với Sở Lạc, nhưng cô ấy muốn rời đi.
Lạc phu nhân không thể giữ cô ở lại nên chỉ có thề nói: “Nếu cô mệt thì về trước đi, tôi tiễn cô.”
Sở Lạc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự mình đi là được. Xe đã đợi ỏ’ ngoài sảnh tiệc rồi.”
Sở Lạc rời khỏi sảnh tiệc.
Cô đang định lên xe thì đột nhiên cỏ người đi tới.
Là Cố Ngôn Duy.
Cố Ngôn Duy nhìn Sở Lạc: “Cô không phải Hạ An Nhiên thật sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!