Thuốc này rất đặc biệt.
Sở Lạc rất tự tin là trên thế giới này ngoại trừ cô thì không ai có thể nghiên cứu ra được.
Chắc chắn là cố Kỳ đã nói cho Láng Mặc biết.
Nhưng khi Lăng Mặc phát hiện ra cô có thuốc này thì nghĩ sao?
Tất nhiên nhận định cô là Hạ An Nhiên rồi!
Sở Lạc lấy túi thuốc trên cái tủ đầu giường, trong này có rất nhiều thuốc.
Khi tới Trung Quốc, cồ còn nghĩ nên sắp xếp sao mới có thề dẫn dụ Láng Mặc phát hiện ra cô có loại thuốc này.
Không ngờ ngày đầu tiên đến Trung Quốc đã vô tình sử dụng, vừa bắt đầu đã suôn sẻ rồi.
Sở Lạc nghịch túi thuốc, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập sự hận thù.
Trước đây ỏ’ nước F, Lăng Mặc từng giám định ADN và đã
xác nhận cô không phải Hạ An Nhiên.
Lần này cô đến Trung Quốc, cố ý đề lộ vài sơ hở đề anh ta tra ra cô là Hạ An Nhiên.
Giống như lần trước ở nước F.
Trước tiên, cố ý đi loanh quanh nơi Lăng Mặc có thề xuất hiện để thu hút sự chú ý cùa anh ta.
Khi thấy cô, anh ta nhất định sẽ cuống cuồng hỏi cô có phải Hạ An Nhiên không.
Ỏ’ bữa tiệc từ thiện, Lăng Mặc đã xác định cô là Hạ An Nhiên qua vết bớt đặc biệt trên eo.
Không lâu sau đó, cô đâ tránh được và chứng minh mình không phải Hạ An Nhiên.
Cô chì cố cho anh ta hy vọng đế chuộc lỗi.
Khi anh ta cảm thấy hy vọng này sắp thành hiện thực thì cô lại giáng một đòn xuống dập tắt đi hy vọng đó.
Trao cho anh ta hy vọng rồi lại dập tắt, có phải đã đủ giày vò anh ta rồi không?
Bây giờ, cô lại cho Láng Mặc một hy vọng khác.
Vừa rồi cô liên tục phủ nhận mình là Hạ An Nhiên, nhưng vẻ mặt của Lảng Mặc vẫn khẳng định cô là vợ mình?
Bây giờ, anh ta đã tin cô là Hạ An Nhiên. Nếu cô không nhân cơ hội này làm gì đó thì có thể sẽ phải hối tiếc vì đã dành nhiều thời gian cho anh ta hy vọng như vậy?
Sở Lạc lấy điện thoại và bấm vào một dãy số.
Đầu dây bên kia nhấc máy: “Lạc Lạc, bên đó không phải đã tối rồi sao? Sao em còn chưa nghỉ ngơi?”
Sở Lạc xoa trán vài cái: “Em bị lệch múi giờ nên có hơi mất ngủ Đúng lúc em nghĩ đến vài chuyện muốn nói với
anh.”
Sở Triệt nói: “Em có gì cứ nói thẳng.”
Sở Lạc nói: “Trước đó em từng đề cập với anh là có hứng thú với chuyện hải vận. Đúng lúc em đến Trung Quốc, em muốn làm chút gì đỏ.”