Chỗ cồ tay Lăng Mặc nắm giờ vẫn còn đau, huống chi bị cố Ngôn Duy kéo vậy. Sở Lạc đau đớn, rên rì.
Giọng nói nhẹ nhàng ngay lập tức thu hút sự chú ý của cố Ngôn Duy.
Anh vội buồng tay Sở Lạc, cau mày khi thấy quanh cồ tay cô có vết hằn đỏ: “Sao cánh tay cô lại sưng như này?”
Hi Linh mới chú ý đến cổ tay của tiểu thư đang sưng, cô vội nhìn Sở Lạc: “Tiếu thư, sao cô không nói em biết? Cồ bị khi nào vậy? Có phải Diêm Vương làm không?”
Cố Ngôn Duy nghe đến “Diêm Vương” liền cau mày, nhưng vẫn quan tâm Sở Lạc: “Vết thương ngay cổ tay phải xử lý ngay. Tồi đưa cô đến phòng nghỉ VIP, ở đó có hộp thuốc.”
Sở Lạc cảm thấy không cần thiết làm lớn chuyện, cô nhịn một chút là được. Nếu muốn xử lý vết thương thì đợi về nhà được không?
Khi định nói vậy thì thấy Hi Linh ứa nước mắt, vừa khóc vừa thấy khó chịu: “Tiểu thư, là lỗi của em. Em không chăm sóc tốt cho tiều thư! Em đau lòng đến chết mất!”
cố Ngôn Duy đi theo bên cạnh Sở Lạc.
Sau khi tói phòng nghỉ VIP ỏ’ sân bay, anh mang hộp thuốc tới và ngồi xổm trước mặt Sở Lạc để bôi thuốc cho cô.
Hi Linh muốn giúp nhưng cố Ngôn Duy lại lịch thiệp nói: “Nhà tôi làm ngành y mà, tôi có chuyên môn hơn nên để tôi làm đi.”
Hi Linh vừa nghe cố Ngôn Duy cỏ chuyên môn hơn liền để anh làm.
Sở Lạc cau mày: “Tí vết thương này không cần anh cố bôi thuốc giúp tôi đâu.”
Sở Lạc nhìn qua Hi Linh: “Em làm đi!”
Hi Linh định thần lại, dù cố Ngôn Duy có chuyên môn, nhưng để một người đàn ông chạm vào tay tiều thư thì ra thế thống gì? Cô lập tức ngoan ngoãn bôi thuốc cho Sở Lạc.
Sau khi Hi Linh lấy ít thuốc mỡ, cố Ngôn Duy thờ dài: “Cô Sở, tôi đường đột quá. Chỉ là thấy cô bị thương, tôi khó tránh nghĩ tới An Nhiên nên lo lắng vô ích rồi Bình
thường, cô ấy rất liều lĩnh, không phải đụng trúng thì cũng trầy xước. Mỗi lần bị thương, cồ ấy rất thích nũng nịu để tôi
bôi thuốc cho cô ấy.”
Lời nói không những chỉ có ký ức về Hạ An Nhiên, mà còn có sự cưng chiều vô hạn.
Nhưng Sở Lạc lại ngơ ngác vì cô hoàn toàn không nhớ chuyện này! Lại còn là “thương tích vô cớ”!
Cố Ngôn Duy thực sự thay đồi rồi!