vết thương do đạn bắn trên người Láng Mặc cần được nhanh chóng xử lý, nếu không tình hình sẽ trở nên càng tệ hơn.
Sở Lạc hỏi ám vệ ngồi trước: “Có ai biết y thuật không?”
Ám vệ ngồi ở ghế phụ lái nghiêm túc nói: “Trong đội chúng tôi của một nhân viên y tế, nhưng trong lần phẫu thuật trước đã xảy ra chuyệnn rồi ”
Sở Lạc cau mày: “Không ai ở đây có thế giúp Láng Mặc chữa trị vết thương, chỉ có thể nhờ Tiểu Lạt Bá chỉ đến bệnh viện gần đây thôi!”
Có điều, trước kia cô tới đây, xung quanh đều không có nhà dân chứ đừng nói là bệnh viện.
Đoán chừng một hai tiếng nữa cũng khó tìm ra bệnh viện.
Nhưng tình hình của Láng Mặc bây giờ phải chữa trị càng nhanh càng tốt.
Khi Sỏ’ Lạc đang rối trí, đột nhiên Lăng Mặc hỏi: “Sao lại tới cứu anh?”
Sở Lạc nhìn Làng Mặc và thốt lên: “Không phải tôi nói với anh rồi sao, tồi không muốn nợ anh ân tình!”
Làng Mặc: “Hạng mục hải vận chẳng phải là phí qua đêm của em rồi sao?”
Tên khốn này giờ còn nói chuyện đó à!
Sở Lạc thấy khó chịu và giận dữ hét vào mặt Láng Mặc: “Anh biết bây giờ anh thế nào không, câm miệng đi!”
Hai tên ám vệ đằng trước không ngờ cô Sờ lại dám quát giáo chủ.
Người của Sở gia thật xấu xa!
Sau khi Sở Lạc quát Làng Mặc, cô nói với tài xế: “Giúp tôi gọi cho Tiểu Lạt Bá và nhờ cậu ấy chỉ chúng ta tới bệnh viện gần nhất.”
Lăng Mặc nắm lấy cánh tay của Sở Lạc, đôi mắt đờ đẫn tràn ngập sự tin tưởng: “Em làm đi!”
Sở Lạc kinh ngạc: “Tôi?”
Trước kia từng nghiên cứu thuốc nên tuy có nền tảng y học vững chắc, nhưng suy cho cùng cô cũng khồng phải bác sĩ!
Sao Láng Mặc dám đề cô làm?
Vả lại, ánh mắt cùa Lăng Mặc tràn đầy niềm tin.
Trước đây cô âm mưu hại anh, làm sao anh lại tin tường cô?
Khi Sở Lạc còn đang nghi ngờ, Lăng Mặc thều thào: “Thị trấn nhỏ ở nước F, khồng phải em cũng làm được sao?”
Sở Lạc vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Khi cô đì du lịch ở nước F, cô gặp phải một vụ khủng bố. Trong đựt khủng bố đó có rất nhiều người đã bị bắn trọng thương.
Tình hình khi đó vô cùng cấp bách, lại không có bác sĩ chuyên môn.
Sở Lạc có chút kiến thức về y học cũng khồng đành lòng nhìn những người bị thương chịu đau đớn, cuối cùng cô chấp nhận làm “bác sĩ bất đắc dĩ’ giúp họ chữa trị vết thương.
Sao Làng Mặc biết được chuyện này?
Khi Sờ Lạc định hỏi thì Lăng Mặc đã bất tình vì mất quá
nhiều máu.
Trái tim của Sở Lạc hẫng đi một nhịp.
Vốn dĩ Sở Lạc không dám làm bừa, nhưng giờ không thể không lo.
Tên khốn này không thể có chuyện được!
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!