Đội trưởng đội ám vệ kinh ngạc: “Cô nói gì?”
Thiếu phu nhân đã chuẩn bị những túi thuốc độc đó cho họ thì sao lại nói là cô Sở này chuẩn bị được?
Đội trưởng đội ám vệ ngơ ngác nhìn Sở Lạc, lòng nảy sinh nghi ngờ: Lẽ nào cô Sở này thực sự là thiếu phu nhân?
Sờ Lạc nhìn chằm chằm ám vệ: “Anh hiểu rồi sao còn không mau tập họp lại?”
Sau khi đội trưởng đội ám vệ kinh ngạc liền mau chỏng thu lại những túi thuốc độc khác.
Quý Dư thấy đội trưởng đội ám vệ chạy tới chạy lui, anh cũng nhanh chóng đi lấy cái hộp.
Sau khi hai người họ rời đi, Sở Lạc nhìn Lăng Mặc, ngữ điệu kiên quyết: “Anh bảo vệ em nhiều lần như vậy, lần này em nhất định bảo vệ lại anh!”
Không lâu sau, Quý Dư và đội trường đội ám về về.
Đội trưởng nói: “Đến giờ chúng tôi vẫn chưa dùng những túi thuốc độc này, không vơi đi tí nào cả.”
Vì biết được những túi thuốc độc này là đồ tốt nên họ muốn vào lúc quan trọng nhất sử dụng chúng, nói không chừng còn có thể cứu mạng.
Trước kia, tuy tình hình rất nguy hiểm nhưng vẫn chưa tới lúc cần dùng. Họ vốn nghĩ nếu lần này người của Độc Phong tiến vào thôn thì sẽ dùng.
Tuy nhiên, người của Độc Phong còn chưa vào thì thiếu phu nhân đã thu lại hết những túi thuốc độc đỏ.
Sở Lạc nhìn 20 túi thuốc độc đó và ra lệnh: “Hãy phân loại từng loại thuốc trong túi.”
Đội trưởng đội ám vệ ngoan ngoãn gật đầu và bắt đầu làm việc: “Vâng, thiếu phu nhân!”
Quý Dư cảm thấy khỏ chịu khi người của Lăng Mặc gọi tiểu thư là “thiếu phu nhân”.
Diêm Vương mơ tưởng đến tiểu thư thì thôi đi, đằng này ngay cả người của hắn cũng không biết xấu hồ?
Thật cạn lời!
Khi Quý Dư đang phàn nàn trong lòng, Sở Lạc đã mở khoá chiếc hộp mà Quý Dư đem tới.
Lần này tới Đông Nam Á, cô cảm thấy sẽ có nguy hiểm nên để lại một khoản dự phòng và đem theo các loại thuốc đã chuẩn bị trước đó.
Cái hộp vừa mở ra, Quý Dư và đội trưởng đội ám vệ thấy bên trong có bảy, tám cái túi lớn; mỗi túi đều chứa ít nhất một cân thuốc bột.
Khi Quý Dư thấy những túi bột này, anh có chút khó hiểu: “Tiếu thư, đây là gì vậy?”
Sở Lạc không trả lời, đội trưởng đội ám vệ tỏ vẻ chán ghét nói với Quý Dư: “Đến mấy thử này cũng không biết, đều là bảo bối của thiếu phu nhân nhà tôi đấy, rắt quý giá!”
Quý Dư trừng mắt nhìn đội trưởng đội ám vệ: “Đừng mở miệng ra là thiếu phu nhân nữa. Đây là tiếu thư nhà tôi!”
Đúng là chủ nào tớ nấy.
Diêm Vương và lính cũng hắn đều là hạng vô sỉ như nhau!
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!