Sau khi anh Đao đưa người đuổi tới thôn, một tràm năm mươi người chia thành nám nhỏm nhỏ, mỗi nhỏm tầm ba mươi người.
Sau đó, mỗi một đội tấn công luân phiên tấn công theo lối ra khỏi làng.
Cứ như vậy, không chỉ thề lực của những người trong tay anh Đao đưực bảo toàn đến mức tối đa, mà Láng Mặc, sỏ’ Lạc và đám người của họ cũng sẽ không ngừng bị tiêu hao sức lực.
Cuối cùng, thật dễ dàng để tấn công vào ngôi làng này.
A Huy nghe lệnh của anh Đao và ngỏ lời đề nghị: “Lẽ ra sau ba đợt tấn công thì những người trấn giữ đèo đã phải kiệt quệ sức lực. Với tình hình này, chúng ta hãy nhân cơ hội này truy kích và trực tiếp đế đội bốn và đội năm phát động tắn công!”
Lục Khả Tình gật đầu tán thành với ý kiến của A Huy: “Tôi đồng ý với A Huy, tốc độ của chúng ta quá chậm. Nếu bên Diêm Vương còn cứu viện thì sao?”
Anh Đao xua tay: “Được, cho đội bốn và đội năm cùng tấn
công. Lần này, chúng ta nhất định phải chiếm được ngọn núi này!”
A Huy lấy bộ đàm ra và phát lệnh.
Đội bốn và đội năm ngay lập tức được điều động và bắt đầu phát động một cuộc tấn công ác liệt.
Lúc đầu, hoả lực có thể nói là vô cùng dữ dội, như thể rung chuyền cả trời đất.
Những người này bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Loại ngứa này gãi cũng vô ích, ngứa không chịu nổi, càng gãi càng ngứa muốn rách cả da thịt.
Đến nỗi những người trong hai đội đều dần bỏ vũ khí xuống, làn lộn và hú hét.
Những người có mặt tại đó đều sửng sốt.
Anh Đao và A Huy cũng nhận ra.
Vẻ mặt anh Đao nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chắc là thuốc độc! Đội một, hai, ba mau chóng rút lui, rời khỏi khu vực đèo núi!” A Huy hạ lệnh.
Bây giờ không biết phạm vi của chất độc này nên chỉ có thề rút lui trước, tránh đế ảnh hưởng đến người khác.
Ba đội còn lại nhanh chóng rút lui.
Anh Đao tức giận nói: “Đám người này thật thâm hiềm, lại dám dùng độc. Có giỏi thì xài đạn đi.”
A Huy: “Đối với chúng ta mà nói đây là một chuyện tốt, rõ ràng họ đã không còn cách nào khác. Chỉ cỏ thể dùng thủ đoạn dơ bẩn này Có điều, đây là lần đầu tiên tồi thấy
chất độc phát tán với phạm vi lớn như vậy.”