Sở Lạc lặng lẽ cúi đầu: “Biết rồi, sau này em làm việc sẽ cố gắng không lỗ mãng.”
Cô nhìn vết thương của Láng Mặc.
Trước đó, vết thương đã được xử lý giờ lại rì máu.
Sở Lạc căng thẳng, đỡ Láng Mặc nằm xuống và lo lắng nói: “Mau nằm xuống, em giúp anh bàng lại vết thương!”
Ám vệ tới báo cáo tình hình cũng ngơ ngác khi thấy giáo chủ bị đè xuống giường.
Xem ra thiếu phu nhân muốn xử lý vềt thương cho thiếu gia, nhưng cảnh này không phù hợp với trẻ em.
Ám vệ đứng ở cửa, ngẫm nghĩ một chút rồi lẳng lặng rời đi.
Bản thân giáo chủ cũng là người tàn độc.
Hôm nay, anh còn tận mắt chứng kiến cảnh thiếu phu nhân dùng thuốc độc hạ hai phần ba người cũng đủ khiến người ta chấn động.
Nhờ tài dùng độc của thiếu phu nhân mà họ mới khống chế
được những người còn lại của Độc Phong.
Nhưng khi anh vừa lui ra được một bước, Sở Lạc đột nhiên nhìn lên: “Bên các anh cỏ nhân viên y tế nào không, mau qua xem vết thương cho giáo chủ các anh đi!”
Tên ám vệ gật đầu: “Có, để tôi gọi người qua.”
Lăng Mặc đang nằm, vòng tay qua eo Sở Lạc: “Em làm giúp anh đi.”
Sờ Lạc hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Nếu em không cẩn thận làm chết anh thì chẳng phải thành goá phụ sao?”
Một lúc sau, có một nhân viên y tế tới.
Đối phương nhanh chóng vào báng bó lại vết thương cho Lăng Mặc.
Cũng may Sở Lạc có chút kiến thức y học nên việc xử lý vết thương cũng không có vấn đề gì lớn.
Nửa tiếng sau, nhân viên y tế đã bang bó xong và đưa cho Lăng Mặc một viên thuốc sơ cửu.
Đây là viên thuốc có tác dụng đặc biệt mà các thành viên trong đội ám vệ đều uống khi gặp nguy hiểm, nỏ cỏ tác dụng kỳ diệu đối với nhũ’ng ai bị mất máu.
Sau khi được nhân viên y tế chăm sóc, Sở Lạc mới thờ phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, cô ngẫm nghĩ gì đó rồi đột nhiên hỏi nhân viên y tế: “Trước đó, anh từng theo quân đội mai phục ở gần đây sao?”
Nhân viên y tế gật đầu: “Đúng vậy, mấy hôm nay tôi cùng đại quân phục kích gần đây.”
Sắc mặt Sở Lạc đột nhiên tối sầm lại, hung háng trừng mắt nhìn Láng Mặc: “Bây giờ em phát hiện anh cũng độc ác với chính mình thật đấy!”
Bị thương thành ra như vậy rồi, nhưng vì không làm lộ những người đang mai phục quanh đây nên không để nhân viên y tế đến chữa trị!
Lăng Mặc thật tàn nhẫn!
Thảo nào người khác không ám toán được anh!
Lăng Mặc bình tĩnh nói: “Trước đó không phải phu nhân
cứu mạng anh sao? Tất nhiên lần này anh tin tưởng em roi.
Sở Lạc nhất thời không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô dặn dò Lăng Mặc: “Bây giờ vết thương đã xử lý xong, anh nghỉ ngơi cho khoẻ trước đi rồi sau đó chúng ta tới bệnh viện kiểm tra Đúng rồi, tốt nhất là gọi