Suy cho cùng Lăng Mặc cũng đã trúng đạn, dù cảm thấy vết thương không vấn đề gì vì đã bàng bó xong, nhưng Sở Lạc vẫn bảo anh ỏ’ trên giường nghỉ ngơi.
Sở Lạc vừa ra khỏi phòng, Quý Phong đã nhanh chóng chạy tới: “Thiếu phu nhân, giờ ai cũng biết túi độc của cô rất lợi hại, cả đống người còn phải quỳ xuống cầu xin!”
Sở Lạc: “Lát nữa tôi sẽ làm thêm.”
Quý Phong vội ngăn lại: “Vậy thì không được, sao có thế làm phiền thiếu phu nhân, cứ mặc kệ đám khốn đó đi.”
Đội trưởng đội Bạch Hồ – Quý Dư thực sự không chịu nổi hành vi ngứa mắt đó của Quý Phong nên đã kéo anh ta ra: “Đứng gần tiểu thư thế làm gì!”
Quý Phong không thua kém gì: “Tôi là vệ sĩ của thiếu phu nhân, không đứng gần cô ấy chẳng lẽ gần anh à?”
Quý Dư cười nhạt: “Thật ngại quá, bây giờ tôi là vệ sĩ của tiểu thư. Chỉ có tôi và đội của tôi thôi, anh từ đâu tới thì cút về chỗ đó đi.”
Quý Phong: “Chỉ chút tài mọn này mà đòi bảo vệ thiếu phu
nhân?”
Quý Dư: “Các anh cũng để thiếu chủ mình bị thương thì có tài cán gì?”
Sở Lạc thấy hai người không ngừng đấu khẩu, cô lập tức cắt ngang và hỏi một câu: “Đám người Độc Phong bị nhốt ở đâu, tôi muốn đi xem thử.”
Quý Phong chỉ cách đó không xa: “Bên kia.”
Sờ Lạc: “Đưa tôi qua đó!”
Quý Phong đưa Sở Lạc tới chỗ Độc Phong đang bị nhốt.
Sở Lạc chú ý tới Lục Khả Tình.
Khi Lục Khả Tình nhìn thấy Sở Lạc, ánh mắt cồ trở nên dữ tợn và hung háng nói: “Hạ An Nhiên, đời này tôi hối hận nhất chính là quen biết cô!”
Sở Lạc có chút khó hiểu, trước đây Lục Khả Tình đối với cô có hơi tàn nhẫn, nhưng ánh mắt không có sự thù hận như vậy.
Sao bây giờ lại có sự căm hận mạnh mẽ như vậy?
Quý Dư thì thầm bên tai: “Vì bảo vệ cô ta nên A Huy chết rồi, mối quan hệ giữa cô ta và A Huy không đơn giản. Sau khi A Huy chết, cô ta suy sụp và liều mình phản kháng, nhưng đã bị khống chế.”
Sở Lạc còn đang thắc mắc tại sao không thấy anh Đao và A Huy, thì ra họ đã chết trong cuộc đối đầu vừa rồi.
Cuối cùng, cồ cũng hiểu tại sao trước đây cảm thấy A Huy rất tốt với Lục Khả Tình, hoá ra hai người có mối quan hệ rất thân thiết.
Sở Lạc buồn bã, tới trước mặt Lục Khả Tình: “Không ngờ cô lại đi tới bước này!”
Lục Khả Tình liếc Sờ Lạc và cười nhạt: “Cô bắt tồi thì sao, hả? Mấy người bị Minh Diễn theo dõi rồi, tưởng rằng sẽ cỏ kết quả tốt sao?”
Sở Lạc báo tin: “Minh Diễn bị bắt rồi, cả đời này cũng sẽ không còn cơ hội giở trò nữa đâu.”
Lục Khả Tình ngơ ngác, ánh mắt hung tợn khi nãy trờ nên thơ thẫn.
Vậy là không còn khả náng chuyền mình nữa sao?