Hạ An Nhiên có chút kinh ngạc, Trác Châu thật sự đến phòng thí nghiệm của Đoạn Thư.
Mà bởi vì Trác Châu cử động quá lớn, Đoạn Thư động tác cũng dừng lại, hai mắt sáng rực nhìn Hạ An Nhiên “Tại sao cô lại ở đây?”
Hắn bước đến chỗ Hạ An Nhiên và thẳng thắn phàn nàn, “Sau khi cô rời đi thật sự không quen, hai người này đều không thể theo kịp một mình cô!”
Hạ An Nhiên: “…”
Người anh à, anh có thể nói điều này trước mặt người khác sao?
Cẩn thận người ta tinh thần sa sút!
Nhưng mà, Trác Châu đối với lời nói của Đoạn Thư hoàn toàn quen thuộc, hắn cũng không hổ thẹn mà nói: “Đúng, đúng, tốc độ chúng tôi chậm chạp! Xin Nghiên cứu viên Đoạn Thư thông cảm!”
Đoạn Thư nhìn lại Trác Châu, “Đã biết rõ tốc độ chậm, tại sao tôi phải thông cảm? Đáng ra cậu phải cố gắng hơn! ”
Trác Châu bị câu nói đúng đắn này chặn họng lại.
Đoạn Thư không phản ứng với Trác Châu nữa, nhìn Hạ An Nhiên, quan tâm hỏi: “Lần này lại mượn phòng thí nghiệm sao? Tôi ở đây ít người, cô có thể dùng phòng thí nghiệm của tôi.”
Mặc dù Hạ An Nhiên tuổi còn trẻ, nhưng Đoạn Thư
nhìn ra được năng lực của cô.
Đương nhiên, hắn hy vọng những người như vậy sẽ chung phòng thí nghiệm với hắn, để có thể trao
đổi bất cứ lúc nào.
HỌAn Nhiên lúng túng lắc đầu, “Tôi đã được sắp xếp phòng thí nghiệm, ở cuối tầng này”
Đoạn Thư trợn tròn mắt, “Phòng 301 thực sự đã giao cho cô? Đó là một trong số ít phòng thí nghiệm có cấp bậc cao nhất trong Viện nghiên cứu của chúng ta! Ngay cả Nghiên cứu viên cấp hai cũng khó có thể ứng tuyển!”
Hạ An Nhiên:”…”
chẳng trách cô ấy cảm thấy trong phòng thí nghiệm có mùi tiền!
Sau khi Đoạn Thư kinh ngạc, nghĩ đến thân phận của Hạ An Nhiên, cũng không cảm thấy có vấn đề gì nhiều, nhưng trong lòng vẫn là có chút tham lam, “Nếu như sau này thuận tiện … Tôi có thể dùng
phòng thí nghiệm của cô không?”
Hạ An Nhiên không phải là người keo kiệt, “Có thể!”.
Trác Châu ở bên ân cần nhắc nhở Đoạn Thư, “Viện nghiên cứu không phải đã bàn giao dự án của Nhiễm An cho anh sao, đến lúc đó anh chỉ cần nhân cơ hội ứng tuyển vào phòng thí nghiệm cấp cao là được thôi?”