Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL)

Cố Ngôn Thừa thấy mình bị dập máy liền cười giễu cợt: “Thật đúng là không biết tốt xấu!”
Người phụ nữ bên cạnh ông ta
lạnh lùng nói: “Loại người không biết tốt xấu đó, cứ dọn dẹp đi là được rồi!”

Cố Kì đến viện nghiên cứu Long Đằng.
Những viện phó khác đều đã đợi sẵn ở đây rồi.
Vừa bước vào phòng họp, cố Kì liền thấy vẻ mặt Lưu Khiếu Vĩ đang tỏ ra đau xót.
“Cố Kì, cuối cùng cô cũng tới rồi, tôi thật sự không ngờ viện trưởng Thu lại gặp tai nạn bất ngờ như vậy… Sao lại có thể tái phát bệnh tim đến nỗi không thể tỉnh lại được chứ?”
Ba viện phó còn lại cũng đều tỏ ra thương xót.
Nhưng ngoài viện phó Chu thật lòng quan tâm đến giáo sư ra, cố Kì cảm thấy hai viện phó còn lại đều cùng một giuộc với Lưu Khiếu Vĩ, đều tỏ ra quan tâm một cách giả tạo.
Cố Kì cố gắng giữ bình tĩnh nhìn mọi người: “Thầy gặp chuyện không may, tôi cũng cảm thấy rất đột ngột, nhưng Long Đằng là tâm huyết của ông ấy, hiện tại việc chúng ta cần làm là giữ ổn định cho Long Đằng!”
Lưu Khiếu Vĩ thở dài một hơi: “Thực ra cách tốt nhất để giúp Long Đằng duy trì sự ổn định chính là bầu ra một viện trường mới, ngoài cách đó ra, còn có cách nào tốt hơn sao?”
Hai viện phó còn lại thấy vậy cũng nhao nhao hùa theo.
Chỉ có viện phó Chu là không nhiều lời.
Cố Kì thấy vậy, ngọn lửa tức giận trong lòng cô bùng lên, hừ giọng nói: “Thầy của tôi vẫn còn đang nằm bất động trong bệnh viện, giờ lại đi nói chuyện này mấy
người cảm thấy có phù hợp không?”
Lưu Khiếu Vĩ: “Nhưng bây giờ ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, lẽ nào chúng ta cứ để mặc Long Đằng như rắn mất đầu như vậy sao?”
Cố Kì không nhịn nổi nữa liền to tiếng trách mắng: “Tôi thấy ông căn bản là muốn nhân cơ hội để trèo lên chức viện trưởng của Long Đằng thì có!”
Lưu Khiếu Vĩ ngẩng đầu: “Nếu có thể giúp Long Đằng tốt hơn, tôi đương nhiên cảm thấy bản thân mình có tư cách nhất để trở
thành viện trưởng rồi!”
Cố Kì thực sự bị chọc cho tức điên rồi.
Cô vốn còn tưởng Lưu Khiếu Vĩ muốn che giấu dã tâm một chút.
Dù sao thì trước đây ở trước mặt thầy, ông ta vẫn luôn tỏ ra là một người rất khiêm tốn.
Nhưng sao lại khác một trời một vực với thái độ kiêu ngạo như hiện tại chứ?
Như vậy là ông ta đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi sao?
Lúc này…
Viện phó Chu đột nhiên lên tiếng: “Viện trưởng Thu gặp chuyện rồi, Long Đằng chúng ta đương nhiên vẫn phải chọn một viện trưởng mới!”
Cố Kì nghe vậy liền nhìn viện phó Chu một cách kinh ngạc, không hiểu sao lúc này ông lại nói như vậy!
Rồi viện phó Chu nhìn mọi người: “Trước đây lúc viện trưởng Thu chưa gặp chuyện, ông ấy đã nhiều lần đề cập qua, cố Kì là người kế vị của ông do ông bồi
dưỡng! Tôi cảm thấy… thời đại về sau là thời đại của những người trẻ tuồi, nên tôi đề cử cố Kì giữ chức viện trưởng!”
Cố Kì nghe lời viện phó Chu nói liền hiểu ra vấn đề.
Tình hình hiện tại bắt buộc phải chọn ra một viện trưởng mới.
Nhưng người ông hy vọng chính là bản thân cô!
Mặc dù đối với vị trí này cố Kì không hề có một chút hứng thú nào, nhưng cô cũng không muốn tên Lưu Khiếu Vĩ được như ý liền
bất chấp khó khăn đồng ý lời đề nghị của viện phó Chu.
Thế nhưng viện phó Lưu cầm đầu hai viện phó còn lại lại không bằng lòng.
“Cố Kì tuổi còn quá trẻ! vẫn cần một người có thể đảm đương được trách nhiệm!”
“Đúng vậy! Ví dụ như viện phó Lưu, tôi cảm thấy cho dù là uy tín hay năng lực thì ông ấy đều phù hợp để trở thành tân viện trưởng của Long Đằng chúng ta!”
Kết quả là…
Hội nghị bước vào tranh luận.
Một bên thì cảm thấy cố Kì còn quá trẻ, không thể gánh vác nổi trách nhiệm lớn như vậy, chỉ có người có uy tín như Lưu Khiếu Vĩ mới quản lý được Long Đằng.
Còn viện phó Chu thì lại khăng khăng chọn cố Kì!
Tình hình nội bộ của Long Đằng bị chia cắt sâu sắc.
Lúc này đột nhiên lại xảy ra một chuyện khác.
Có kết quả của cuộc thi “Cuộc thi công trình Dược liệu Quốc tế” rồi!
Ban tổ chức đã gửi một tin tức, nói rằng Hoa Hạ* lần này đã tạo ra một hạng mục vô cùng xuất sắc mang ý nghĩa xuyên thời đại!
Nếu không ngoài dự tính, đây sẽ là giải cao nhất của cuộc thi này, giải nhất!
*Hoa Hạ: Tên gọi cũ của Trung Quốc.

Đối với “Cuộc thi công trình Dược phẩm Quốc tế”, truyền thông trong nước cũng chỉ có một số ít chú ỷ đến.
Người làm truyền thông đều hiểu rõ đội tham gia của Hoa Hạ chỉ là tham gia cho có lệ, thông thường đều là đội nước ngoài đoạt giải.
Như vậy thì quan tâm giải này có tác dụng gì chứ?
Vậy mà hiện tại đội nước nhà lại giành được giải rồi!
Phải biết rằng giáo sư Thu Lương Nhạc, ngôi sao sáng trong giới chế tạo dược liệu, trước đây đều không giành được giải.
Truyền thông đều sốt sắng lên!
Rốt cuộc là đội nào đã đem lại vinh quang về cho nước nhà!
Kết quả là, tin tức này đã được lan truyền một cách rộng rãi.
Không lâu sau, chủ đề #Đội nghiên cứu Hoa Hạ giành được giải nhất# đã trở thành hot search trên mạng xã hội, sau đó là một từ “bùng nổ”, đủ để thấy mức độ
nóng hổi của tin tức này.
Cư dân mạng thấy tin này đột ngột đứng vị trí đầu trên bảng tìm kiếm liền hiếu kì bấm vào xem.
Có người lần đầu tiên được phổ biến về thông tin của “Cuộc thi công trình Dược phẩm Quốc tế”, được coi là giải Nobel của ngành này.
Sau khi xem những lời giới thiệu này, cư dân mạng ngay lập tức hiểu “giải nhất” này tượng trưng cho điều gì!
Là người nước ngoài cũng công
nhận vị thế về chế tạo dược liệu của Hoa Hạ trên trường quốc tế!
Cư dân mạng đều bùng nổ rồi.
<Hoa Hạ hùng mạnh! Tôi xúc động đến sắp khóc rồi! Chúng ta luôn có thói xấu như vậy!>
<Rốt cuộc là đội nào giành chiến thắng, nhà nước phải khen thường họ!>
<Dựa vào tính chất niao của ban tổ chức cuộc thi lớn này, nếu như không phải hạng mục của đội nước ta có thành tích nổi bật, chắc chắn đối phương sẽ không
nhường “giải nhất” cho chúng ta! >
<Rốt cuộc là đoàn đội nào vậy? Tại sao đến hiện tại vẫn chưa công bố?>

Advertisement
';
Advertisement