Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL)

Chỉ trong nháy mắt này, cửa sau của khoang xe tải bị đẩy ra, vài nhân viên có vũ trang từ bên trong lao ra, ném thứ gì đó về phía xe.
Hạ An Nhiên còn chưa kịp nhìn
thấy rõ ràng thì nghe được âm thanh “Ầm” điếc tai, làm nổ tung mấy chiếc xe của vệ sĩ trước mặt bon ho …
Đối mặt với cảnh tượng này, Hạ An Nhiên đã hoàn toàn sợ hãi.
Đây là bọn họ gặp tập kích khủng bố sao?
Mà lúc cô chưa kịp tỉnh táo trờ lại, Lãng Mặc đã cô ôm vào trong ngực.
Tài xế trên xe của bọn họ, sau khi gặp phải tình huống bất ngờ này, đã lái xe lùi về phía sau một cách gọn gàng, tránh xa nơi nguy hiểm này.
Xe lùi về phía sau chưa được bao lâu, Hạ An Nhiên đã nghe được tiếng đạn bắn “Đoàng đoàng đoàng” ở bên tai.
Là có người đang bắn vào xe cùa bọn họ.
Đầu óc của Hạ An Nhiên hoàn toàn mơ màng.
Cho dù là hơn nửa năm trước cô đã trải qua một tai nạn cực kỳ kinh khủng và kỳ quái, nhưng so với trước mắt, đó cũng chỉ là trò trẻ con.
Hiện trường này mới thật sự là
bạo lực.
Lăng Mặc cảm nhận được cô gái nhỏ trong ngực đang sợ hãi, sau khi anh ôm chặt lấy cô còn không ngừng trấn an, “Không có chuyện
gì!”
Hạ An Nhiên được trấn an, trái tim cô lại đập thình thịch.
Cô thật sự rất muốn hỏi, trên ranh giới sống chết như hôm nay, bị người khác tập kích, sao vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Anh không sợ chết sao?
Hạ An Nhiên hốt hoảng liếc mắt nhìn vị trí dường như đã bị đạn bắn vào lúc nãy.
Đột nhiên cô phát hiện ra rằng viên đạn kia hoàn toàn không bắn vào xe của bọn họ.
Hạ An Nhiên:”. . .”
Hóa ra chiếc xe cô thường đi là xe chống đạn!
Những viên đạn bên ngoài hoàn toàn không thể di chuyển được “Mai rùa” này của bọn họ.
Cho nên, Lăng Mặc mới có thể
bình tĩnh như vậy!
Sau khi nhận ra được điều này, cô mới chậm rãi ngẩng đầu từ trong ngực của Lăng Mặc.
Cô nhìn thấy vẻ mặt không hề hốt hoảng của Lăng Mặc, đôi mắt u ám lạnh lùng nhìn tình hình bên ngoài, dường như anh cũng không hề lo lắng sẽ bị nguy hiểm bên ngoài ảnh hường.
Hạ An Nhiên ngạc nhiên không nhịn được hỏi: “Anh. . . Anh không sợ sao?”
Lăng Mặc: “Chuyện không đáng
để lo, vì sao phải sự?”
Vốn dĩ Hạ An Nhiên vẫn đang rất hốt hoảng, nhưng khi cô nhìn thấy nét mặt bình tĩnh lần này của Lăng Mặc, cô cũng đột nhiên bình tĩnh lại.
Anh nói không đáng để lo, thì có lẽ là không sao!
Chỉ là, nhìn vào phong thái điềm tĩnh không hề sợ hãi của Lăng Mặc, mặc dù cô rất kính nể đối phương khi gặp phải nguy hiểm cũng đều rất ung dung.
Nhưng ung dung như vậy, lại
khiến Hạ An Nhiên đau lòng không thề giải thích được.

Advertisement
';
Advertisement