Lăng Mặc quay đầu, nhìn lướt qua Tôn quản gia, “Chú ờ đây chỉ cản trở, quấy rầy em ấy nghỉ ngơi, chú còn không đi về?”
Tôn quản gia:
Ông ấy đâu có quấy rầy?
Nhưng đối mặt với mệnh lệnh của cậu chủ, Tôn quản gia vẫn
rời khỏi một cách không cam tâm tình nguyện.
Hạ An Nhiên trơ mắt nhìn Tôn quản gia rời đi, cô khóc không ra nước mắt.
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu rõ tình hình rồi, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của người đàn ông chó này.
Hơn nữa, cô càng không nên cho là lôi kéo Tôn quản gia, thì có thể đè ép được anh.
Có lẽ cô lôi kéo tất cả mọi người của toàn thế giới, cũng không
trấn áp được anh!
vẻ mặt của Hạ An Nhiên tràn đầy đau buồn, Lảng Mặc nhẹ nhàng xoa gương mặt của cô, “Vợ à sắc mặt của em rất khó coi, có lẽ là không thoải mái, nếu không thì chồng cùng em đi nghỉ ngơi trước nhé?”
Hạ An Nhiên:
Tên người đàn ông chó này quả nhiên chính là một người vô cùng biến thái, ngay cả bệnh nhân cũng không buông tha!
Hạ An Nhiên cam chịu số phận
cúi đầu, cô biết nghe lời phải mà nói xin lỗi trước,
“Lúc nãy là em nói bậy vu cáo hãm hại anh, nhưng. . . Chỉ là em cũng không muốn mình quá mất thể diện mà thôi, nên em chỉ có thể đẩy lên người anh. . . Anh là một người đàn ông rộng lượng mà!”
Để bày tỏ thành ý của mình, cô còn rộng lượng nhường ra một nửa giường bệnh cùa mình cho anh, “Cùng nghỉ ngơi thôi!”
Vốn dĩ Lăng Mặc vẫn còn muốn đánh mèo hoang nhỏ, để cô ngoan ngoãn một chút.
Nhưng không ngờ cô lại thức thời như vậy, trực tiếp tự nhận sai lầm của mình.
Ngay lúc Lăng Mặc muốn lên giường, bỗng nhiên điện thoại của anh lại reo lên.
Lăng Mặc liếc nhìn điện thoại, khẽ cau mày, anh cầm điện thoại đến ban công của phòng bệnh.
Trên ban công bên ngoài phòng bệnh của bệnh viện.
Lăng Mặc nghe điện thoại.
Người ở đầu bên kia điện thoại hơi lo lắng, “Thiếu chủ, gần đây bên cạnh ngài lại xảy ra nguy hiểm, hôm nay còn bị người khác tập kích, tôi sợ tình hình phía sau sẽ càng không khả quan, tôi muốn cử một số nhân viên đến bên cạnh ngài, bảo vệ cho ngài thật chu toàn.”
Lăng Mặc hờ hững từ chối, “vẫn
không cần!”
Người kia thấy Lăng Mặc từ chối, thì cũng không cưỡng cầu nữa.
Nhưng, trong lời nói vẫn tràn đầy sự lo lắng.
“Chuyện liên quan tới Thiếu phu nhân. . . Mặc dù, cô ấy mang thai con trai nối dõi của ngài, dựa theo đạo lý mà nói, đây là chuyện khắp nơi ăn mừng, nhưng tôi luôn lo lắng, thời cơ cô ấy xuất hiện rất có vấn đề, hơn nữa rõ ràng gần đây tỷ lệ xảy ra tai nạn ở bên cạnh ngài đã cao hơn rất nhiều, tôi lo lắng có phải là những
người đó, cố ý sắp xếp người ở bên cạnh ngài hay không.”
Lăng Mặc nghe thấy lời của đối phương, vẻ mặt lạnh lùng, “À? Trưởng lão Minh lại có cao kiến gì sao?”
Rõ ràng trường lão Minh ờ đầu bên kia điện thoại có thể nghe thấy ý chống đối của Lăng Mặc, “Tôi chỉ là muốn nhắc nhờ cậu chủ, cẩn thận sẽ không xảy ra sai lầm lớn. . . Năm đó, nếu như không phải môn chủ bởi vì quan hệ của mẹ ngài, thì ngài ấy cũng sẽ không. . .”
Trưởng lão Minh vẫn chưa nói xong, giọng điệu của Lăng Mặc càng lạnh lùng hơn, “ông ấy là ông ấy, tôi là tôi. . . Ngược lại là trưởng lão Minh, ông vẫn nên tuân thủ chừng mực!”
Sau khi im lặng một lúc, trưởng lão Minh thở dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!