Đây là lời nói gì của một người hung ác.
Hạ An Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Lăng Mặc.
Nhưng Láng Mặc lại tỏ vẻ nghiêm túc, “Để cơ thể vợ chấp nhận anh là một vấn đề lớn.” Anh cúi người tới trước mặt Hạ An Sơ, hơi thờ ấm áp phả khắp mặt, “Nhưng không sao, chúng ta làm quen trước đã.”
Hạ An Nhiên khóc không ra nước mắt.
Cô vươn tay đẩy Lăng Mặc ra, nhanh chóng chuyển chủ đề,
“Anh về thành phố Lô Hải đi ở đấy còn có việc cần xử lý, nhanh
đi làm việc đi… Tập đoàn Lăng thị cần anh!”
Lăng Mặc thực sự có rất nhiều việc phải xử lý, đáng ra phải rời bệnh viện từ lâu.
Tuy nhiên, anh vẫn muốn đợi con mèo hoang nhỏ tỉnh dậy và chào một tiếng.
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ bé nhút nhát, Lăng Mặc gạt đi ý định trêu chọc cô, liền nói:” Tôn quản gia đang ở phòng khách bên ngoài. Có chuyện gì em cứ gọi chú ấy!”
Hạ An Noãn đỏ mặt, lại thúc giục, “Em biết rồi, em biết rồi, anh nhanh đi làm đi!”
Lăng Mặc hôn lên trán Hạ An Nhiên, rồi rời khỏi phòng.
Một lúc sau, Tôn quản gia gõ cửa bước vào.
Tôn quản gia đã chuẩn bị một bàn ăn sáng và bước vào với một nụ cười, “Mợ chủ, chắc đói rồi đúng không. Tôi kêu nhà bếp chuẩn bị món ăn yêu thích cho
‘I
CÔ.
Hạ An Nhiên cảm động, “vẫn là
chú Tôn đối tốt với cháu.”
Sau khi ăn no, Hạ An Nhiên nằm yên trên giường.
Vào lúc này, cuối cùng cô cũng có cơ hội nhớ lại những chuyện đáng sợ xảy ra ngày hôm qua.
Mặc dù những người tấn công họ đã nhanh chóng bị người của Lăng Mặc bắt giữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!