So với tình cảnh hỗn loạn của Hàn Nhã bên kia, và sự bất an của Giang Thụy Đình.
Sau khi Hạ An Nhiên thoái thác mọi việc cho Cố Kì, lại yêu cầu người khác làm việc.
Hạ An Nhiên đeo khẩu trang, chuẩn bị âm thầm quay về.
Mà khi đến cửa khách sạn, không nhìn thấy xe của Quý Phong, mà lại thấy một chiếc xe riêng rất quen thuộc khác.
Hạ An Nhiên đi thẳng tới đó.
Lăng Mặc đang ngồi ở hàng ghế sau.
Sau khi nhìn thấy Hạ An Nhiên lên xe, chuẩn bị nói, nhưng lại bị Hạ An Nhiên Không thoải mái buộc tội.
“Ông chủ của Tập đoàn Lăng Thị anh đã làm như thế nào, viết cho em một bản thảo lung tung, căn bản không hữu ích chút nào, hừ, trình độ công việc nghiêm trọng không qua được!”
Tài xế ở phía trước:
Vệ sĩ ở ghế lái phụ:
Mợ chủ lôi kéo thiếu gia làm tráng đinh, còn ghét bỏ?
Lăng Mặc với mong muốn tồn tại mạnh mẽ nói: “Vợ dạy bảo rất phải!”
Hạ An Nhiên ngẩng đầu lên, bộ mặt ban ân nói: “Nếu anh đã kém như vậy, sau này anh hãy chuyên viết báo cáo cho em đi, hãy nắm chắc cơ hội, cố gắng hoàn thiện bản thân!”
Thân là vợ của Lăng Mặc, cô ấy đã làm việc quá sức.
Tìm thử mọi cách để nâng cao năng lực của anh, Tập đoàn Lăng Thị phải trao cho cô ấy một giải thưởng lớn! ! !
Lăng Mặc đối mặt với yêu cầu của con mèo hoang nhỏ, rơi vào trầm lặng.
Mà vì sự do dự của anh ấy vào lúc này, Hạ An Nhiên cau mày, “Em cho anh một cơ hội, anh vẫn còn suy nghĩ? ”
Tài xê, vệ sĩ:”…”
Thiếu gia nếu như không do dự vậy thì quanh năm phải làm tráng đinh.
Tài xế và vệ sĩ không nhịn được mà nhìn nhau, trong mắt của từng người, thấy rõ sự đồng cảm với thiếu gia!
Không dễ dàng a!
Trong đời, bọn họ còn có lúc thương xót cho thiếu gia.
Mà lúc hai người đang nhìn nhau, chỉ nghe thấy giọng thiếu gia ở phía sau, vô cùng nghiêm túc trả lời mợ chủ.
“Anh chỉ đang nghĩ, làm thế nào để báo đáp vợ cho anh cơ hội lần này.
Đúng lúc tài xế và vệ sĩ đồng cảm với Lăng Mặc:
Có câu MMP, không biết có nên nói hay không!
Thiểu gia thật là làm mất mặt đàn ông bọn họ!
Mà Hạ An Nhiên nghe thấy những lời của Lăng Mặc, lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
“Hừm, anh vẫn còn có chút lương tâm, biết
rằng em làm việc chăm chỉ vì muốn tốt cho anh! Tuy nhiên, báo đáp cái gì đó, không cần đâu,sau này chỉ cần viết báo cáo cho em là được.”
“Làm sao có thể không báo đáp?” Lăng Mặc chủ động ôm lấy eo Hạ An Nhiên, giọng nói từ tính với sự ấm áp mơ hồ thì thầm: “Vợ nếu đã cân nhắc làm việc quá sức vì anh, anh cũng muốn báo đáp phu nhân thật tốt.”
Hạ An Nhiên:
Miệng anh ấy nói “báo đáp” cảm giác không phải là chuyện đàng hoàng gì.
Hạ An Nhiên đỏ mặt, nhanh chóng thay đổi chủ đề, “Cái đó . . . Không phải chúng ta đến đồn cảnh sát một chuyến sao?” Trong đầu lại nghĩ đến một thứ khác, “Đúng rồi, Quý
Phong đưa bí mật của Diêu Vân cho Tôn Nguyên chưa?”
Lăng Mặc nhéo eo Hạ An Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Diêu Vân đã được Tôn Nguyên bảo vệ rồi.”
Hạ An Nhiên hôm đó sau khi buổi đấu giá kết thúc, gặp phải người phụ nữ là Diêu Vân.
Diêu Vân ban đầu cầu xin cô cứu mạng, cũng vì để bảo vệ bản thân, đem không ít
chuyện bí mật của Giang Nhụy Nghiên nói cho cô.
Bản ghi âm của Giang Nhụy Nghiên và Hàn Nhã, là do Diêu Vân cung cấp.