Giang Hạ lúc đầu nghĩ rằng Giang Nhụy Nghiên đã bị bắt, chỉ vì nghiên cứu.
Nhưng lắng nghe thuộc hạ nói, Tôn Nguyên đích thân thẩm vấn Giang Nhụy Nghiên , và Thiếu gia Lăng đã đến đồn cảnh sát.
Giang Hạ nhận ra mọi chuyện có lẽ không đơn giản như anh nghĩ.
Ngay lập tức gọi điện thoại, lại liên hệ với Giang Thụy Đình, “Đại thiếu gia, tình hình có chút không đúng, Tôn Nguyên rất chú trọng đến vụ án của Nhị tiểu thư, hơn nữa giờ Diêm Vương sống cũng xuất hiện rồi…”
Giang Thụy Đình nghe thấy những lời đó, anh biết rằng nỗi lo lắng của anh đã trở
thành hiện thực.
Nhất định là chuyện tên ngốc Giang Nhụy Nghiên đã mua kẻ giết người và tấn công Lăng Mặc, đã bị phát hiện dấu vết.
Giang Thụy Đình nhận ra lần này không thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Giang Hạ, liền nhanh chóng liên lạc với cha.
Cha của Giang Thụy Đình là ông lớn trong nhà, là người nắm quyền công việc kinh doanh của gia tộc Giang, thường ngày phải giải quyết nhiều công việc khác nhau.
Đối mặt với cuộc gọi đột ngột của Giang Thụy Đình, trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Thuỵ Đình xảy ra việc rồi!”
Giọng điệu của ông lớn gia tộc Giang trở nên lạnh hơn, “Con lại xảy ra chuyện gì?”
Giang Thụy Đình đem vụ mua kẻ giết người trước đây của Giang Nhuỵ Nghiên, đều đã nói với ông lớn gia tộc Giang.
Sau khi ông lớn gia tộc Giang nghe được điều này, lập tức chửi rủa thậm tệ, “Đồ ngu ngốc vô dụng, liền biết ngươi sẽ gây ra chuyện mắt mặt mang đến cho gia tộc, lại làm ra chuyện không có não như vậy!”
Giọng của Giang Thụy Đình nghiêm trọng, “Cha, bây giờ làm sao xử lý?”
Ông lớn gia tộc Giang im lặng một lúc, đi đến giải pháp, “Ta sẽ liên lạc với Lăng Mặc,
con lập tức cùng ta đi gặp hắn!”
Khi Hạ An Nhiên và Lăng Mặc đến đồn cảnh sát, Tôn Nguyên vừa ra khỏi phòng thẩm vấn.
Cả nhóm bước vào văn phòng.
Ngay khi Tôn Nguyên muôn nói chuyện với Lăng Mặc về tình hình, thi có người gõ cửa.
Một cảnh sát dưới quyền của Tôn Nguyên bước vào và nói: “Đội trưởng Nguyên, Diêu Vân vừa rồi nói cô ấy muốn gặp cô Hạ An Nhiên.”
Lăng Mặc nghe thấy những lời đó, anh lạnh lùng liếc nhìn viên cảnh sát nhỏ bé.
Viên cảnh sát bị ánh mắt của tử thần nhìn chằm chằm, không khỏi rùng mình, hoảng loạn nhìn Tôn Nguyên cầu cứu.
Tôn Nguyên cũng không biết tại sao Lăng Mặc đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Lúc này Láng Mặc mới chậm rãi sửa lại từng câu một, “Cô ấy là vợ của tôi!
Cảnh sát cũng rất thông minh, nhanh chóng
thay đổi cách xưng hô, “Diêu Vân muốn gặp … Bà Lăng!”
Hạ An Nhiên ở một bên có chút xấu hổ.
Đúng là . . . Rất ấu trĩ.
Tuy nhiên, Diêu Vân muốn gặp cô, Hạ An Nhiên cũng không từ chối, “Vậy em sẽ đi gặp cô ấy.”
Hạ An Nhiên đi theo viên cảnh sát đến gặp Diêu Vân.
Diêu Vân sau khi nhìn thấy Hạ An Nhiên, vô cùng cảm kích: “Cảm ơn cô! Thật sự, cảm ơn cô rất nhiều!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!