Lăng Mặc bế Hạ An Nhiên lên, đi về phía xe ô tô.
Hạ An Nhiên bị bế lên có chút khó hiểu, .
Em không bị thương!”
Giọng điệu của Lăng Mộ trầm xuống, “Anh ôm em còn cần lí do sao?”
Hạ An Nhiên:
Được được được, anh là chủ tịch, anh muốn ôm lúc nào thì ôm lúc đấy.
Chỉ là . . .
Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt
tuyệt đẹp của anh, chỉ nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh ấy, lóe từng tia tia nghiêm trọng.
Hạ An Nhiên hiểu rõ, Lặng Mặc là lo lắng cho cô.
Nhẹ nhàng xoa xoa cổ của anh, giọng nói nhẹ nhàng an ủi, “Vợ của anh là em không phải người hèn nhát, càng không phải là bông hoa trong nhà kính chưa thấy máu bao giờ… Lúc nãy em không bị dọa sợ đâu!”
Lăng Mặc trong lòng càng cảm thấy kì lạ.
Rõ ràng bị doạ sợ là cô ấy, nhưng bây giờ lại còn an ủi anh đừng lo lắng.
Nhìn người nhỏ ngoan ngoan ngoan ngoãn trong tay mình, anh cúi đầu đặt lên trán cô
một nụ hôn, “Là anh bảo vệ em không tốt!”
Hạ An Nhiên cười nhẹ, giả vờ ngượng ngùng: “Em có thể tự bảo vệ mình, không phải em nói với anh rồi, em là cao thủ hạ độc, anh không nhìn thấy, hai người đàn ông vạm vỡ kia đã bị trúng độc của em, còn Giang Thuỵ Đình vừa rồi bọn họ không dễ dàng ra khỏi biệt thự đuổi theo em ~ ”
Hạ An Nhiên càng khoe khoang về bản thân, Lăng Mặc nghe thấy điều đó càng đau lòng.
Trái tim bị siết chặt, giọng nói mang theo chút nâng niu, nói nhỏ: “Em có thể không cần lợi hại như vậy.”
Vẻ mặt Hạ An Nhiên ngừng lại.
Từ nhỏ đến lớn cô đã luôn tự nhắc nhở bản
thân, phải cố gắng trở nên lợi hại, nếu không bất cứ ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt bạn.
Cô cũng luôn luôn làm như vậy.
Cô không muốn bị bắt nạt, không muốn làm tổn thương chính mình.
Cô luôn muốn biến mình thành dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được.
Nhưng lúc này nghe Lăng Mặc nói vậy, trong
lòng Hạ An Nhiên hỗn loạn.
Ai luôn muốn mặc áo giáp?
Nhưng đã gắn liền với xác thịt, áo giáp tan thành xương và máu, làm sao nói cởi là cởi?
Hạ An Noãn dụi nhẹ đầu vào ngực Lăng Mặc, “Em muốn về nhà.”
Lúc này, nó trông giống như một chú mèo con tội nghiệp, đang tìm kiếm nơi trú ẩn trong bến cảng.
Lăng Mặc đối mặt với con mèo hoang nhỏ đột ngột “yểu điệu”, trong lòng anh có một chút ngột ngạt, nhưng anh chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, “Chúng ta về nhà!”
Đến ngôi biệt thự nhỏ.
Phó Tân được Lăng Mặc thông báo, sớm đã đến.
Sau khi nhìn thấy Lăng Mặc ôm Hạ An Nhiên đi vào, liền sửng sốt, “Các người lại chơi trò kích thích mạnh mẽ gì vậy?”
Khuôn mặt của Lăng Mặc chìm ngay lập tức.
Hạ An Nhiên bị Lăng Mặc ôm chặt:”…”
Hại người này không thể giữ lại một chút dáng dấp của một tiểu thần y sao?
Hạ An Nhiên làm việc chăm chỉ, nở một nụ cười nhẹ với Phó Tân, “Tôi với ông chủ của anh chơi một trò rất là kích thích!”
Phó Tân sửng sốt và hỏi chuyện phiếm, “Trò chơi gì vậy?”
Nụ cười của Hạ An Nhiên càng trở nên vô hại, “Trò chơi giết người
Phó Tân:”… Chị dâu, chị thật biết nói đùa!
Sao ông chủ lại dẫn chị đi chơi một trò đẫm máu như vậy! Thoát khỏi phòng mật thất không thơm sao?”
Hạ An Nhiên: “
ìì
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!