Thu Tử Châu nghe theo lời dặn dò của Lăng Mặc và nói với Minh Diễn: “Tôi tiễn anh xuống lầu nhé!”
Minh Diễn lại yếu ớt ho khan mấy tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Lãng Mặc, “Liên quan tới chuyện tôi vừa nói, xin cậu cả Lãng hãy suy nghĩ thật kỹ, gần đây tôi vẫn luôn ở thành phố Lô Hải, hy vọng sẽ gặp anh một lần nữa.”
Sau khi bỏ lại những lời này, Minh Diễn ốm yếu rời khỏi phòng làm việc.
Trong chốc lát. . .
Sau khi Thu Tử Châu tiễn Minh Diễn rời đi, anh ta lại nhanh chóng trở lại phòng làm
việc.
Sau khi bước vào, anh ta vô cùng kinh ngạc buồn bực, “Rốt cuộc là nhà họ Giang đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để cho Minh Diễn giúp đỡ ông ta như vậy! Hơn nữa, nếu nhà họ Giang vì bảo vệ tính mạng của mình mà bỏ ra bất cứ giá nào, thì tại sao ông chủ Giang lại không chủ động tới mà bảo Minh Diễn tới làm gì?”
Đây không phải là để cho một thương nhân như Minh Diễn kiếm lợi nhuận trung gian sao!
Trong đôi mắt của Lăng Mặc lóe lên một tia u ám, “Cậu thật sự cho là anh ta tới đây là vì nhà họ Giang sao?”
Thu Tử Châu không hiểu, “Chẳng lẽ không
phải là anh ta đến đây nói giúp cho nhà họ Giang sao? Nếu không thì tại sao nhà họ Minh lại ném ra mấy tuyến đường biển mà bọn họ đã lén lút khai khác? Không cần thiết phải như vậy!”
Ánh mắt của Lăng Mặc sắc bén như lưỡi dao, anh nói từng câu từng chữ: “Anh ta tới để đưa thư chiến đấu!”
Với mối quan hệ tồi tệ giữa nhà họ Minh và nhà họ Lăng, thì người tới có thể lương thiện sao?
Thu Tử Châu suy nghĩ sâu xa hơn, sau đó anh ta nhanh chóng hiểu ra.
Nhà họ Minh đã bí mật khai thác một vài tuyến đường dưới tình huống mà tập đoàn Lăng Thị không hề hay biết. . . Đây không
phải là đang khiêu khích sao?
Thu Tử Châu: “Hóa ra việc hòa giải giúp nhà họ Giang chỉ là giả vờ!”
“Không hoàn toàn là giả vờ, cũng là anh ta đang nhắc nhở tôi, bây giờ nhà họ Giang đã lên thuyền của nhà họ Minh.” Lăng Mặc nói với giọng điệu chắc chắn, “Xem ra nhất định là trong tay nhà họ Giang có thứ mà nhà họ Minh rất cần!”
Thu Tử Châu càng buồn bực hơn, “Nhà họ Giang có thể có bảo bối gì ở trong tay?”
Lăng Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói.
Minh Diễn bước vào trong xe.
Trợ lý ngồi ở vị trí kế bên tài xế quay đầu nhìn Minh Diễn, “Tại sao cậu cà Lăng có thể từ chối sự cám dỗ mạnh mẽ như vậy?”
Trong mắt Minh Diễn lóe lên vẻ sáng tỏ, “Anh ta nên từ chối!”
Kể từ khi đến gặp Lăng Mặc, anh ta đã biết đối phương sẽ bày ra thái độ gì.
Trợ lý nhìn phía Minh Diễn và hơi không hiểu, “Nếu anh đã sớm đoán được là sẽ bị từ chối, thì vì cái gì mà anh vẫn muốn tới gặp bọn họ?” Không phải tự chuốc phiền và không vui sao?
Đôi mắt của Minh Diễn từ từ nheo lại.
Đôi mắt nhỏ dài kia xảo quyệt giống như hồ ly, “Dĩ nhiên là để cho một số người nhìn thấy, tôi vì giúp ông ta mà đã bỏ ra rất nhiều vốn gốc, nhưng Lăng Mặc bọn họ vẫn không đồng ý hòa giải.”
Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là để cho Lăng Mặc biết, sản nghiệp mà tập đoàn Lăng Thị đặt chân, cũng không nhất định là sự độc quyền của gia đình bọn họ.
Anhs mắt của Minh Diễn nhìn qua cửa sổ, nhìn tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Lăng Thị ở bên ngoài.
Trong đôi mắt của anh ta lộ ra sự u ám quỷ quái khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Hạ An Nhiên đã đến nơi mà cô đã hẹn với Bùi Kì.
Sau khi đến đây, chân của cô vẫn chưa đứng vững thì đã nghe thấy Bùi Kì chất vấn: “Cô nói đi, tính mê người đẹp ốm yếu của tôi có vấn đề ở đâu, không bình thường ở đâu?”
Hạ An Nhiên ném cho cô áy một ánh mắt rất xem thường, “ốm yếu, đẹp trai nhưng cũng không dùng được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!