Trên tầng cao nhất, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng bị trói trên ghế, miệng bị dán băng keo đen, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.

Xung quanh đều là người mặc đồ đen, gã sợ hãi nhìn bọn họ.

Gã không biết mình đã làm sai điều gì, lúc vừa ra khỏi cửa đã bị người ta trói lại.

Lúc tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi!

Cho đến khi Chu Ngọc xuất hiện, gã mới bừng tỉnh.

Anh ta đi đến trước mặt gã, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người gã, biểu cảm cứ như đang nhìn một xác chết.

Gã bị anh ta nhìn chằm chằm đến nỗi sởn gai ốc, nỗi sợ hãi tăng vọt, muốn nói mà lại không nói nên lời.

“Trần Phong Vũ, tốt nghiệp Đại học Giang Thành, cũng là cựu sinh viên như tôi. Ngoại hình không tồi, lúc ấy còn rất được sinh viên nữ chào đón.”

Trần Phong Vũ không biết vì sao Chu Ngọc lại đột nhiên nói mấy lời này. Quả thật bọn họ là bạn học cùng trường đại học, còn trùng hợp học cùng khóa!

Mà gã cũng là người đàn ông đã ở chung với Tần Ngọc Linh suốt tám năm trời ở nước ngoài!

Có người xé băng keo dán trên miệng gã ra, nghe tiếng xé thôi đã thấy đau.

“Chu Ngọc! Chu Ngọc! Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi và anh không thù không oán.”

“Ồ? Không thù không oán à?”

Anh ta chỉ thản nhiên đáp lại một câu.

Người mặc đồ đen đưa ghế dựa đến cho anh ta ngồi xuống.

“Kể cho tôi chuyện lúc xưa của anh và Tần Ngọc Linh. Nếu anh cả gan giấu giếm câu nào, tôi sẽ cho anh cảm nhận được nỗi đau thấu xương tuỷ.”

Vừa nghe vậy thì mặt gã càng tái thêm vài phần.

Gã chính là loại đàn ông trắng trẻo, nhu nhược, ngoại hình cũng được nhưng mà so với Chu Ngọc thì kém hơn nhiều. Gã phải cảm ơn đôi mắt vì đã giúp tổng thể của gã trông xuất chúng hơn một ít.

Trong đầu gã nháy mắt đã nảy ra vô số suy nghĩ, sao Chu Ngọc lại biết chuyện của gã và Tần Ngọc Linh? Chẳng lẽ Thư Khả Như đã tiết lộ cho anh ta biết sao?

Ánh mắt gã tránh né lảng sang nơi khác, chân hơi run rẩy.

Tốt xấu gì Tần Ngọc Linh cũng là người phụ nữ sống cùng gã nhiều năm như vậy, huống hồ gì cô ta còn cho gã tiền tiêu. Nếu bây giờ gã bán đứng cô ta thì cũng không khỏi quá độc ác.

Huống hồ gì sau này có chuyện gấp còn có thể tìm cô ta, dù sao cái tên ngu Chu Ngọc này cũng sẽ tin lời nói của Tần Ngọc Linh.

“Chu Ngọc, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ tôi và Tần Ngọc Linh có quan hệ à? Làm sao có thể chứ? Giữa chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè thôi, tôi cũng biết cô ấy là người phụ nữ của anh, nào dám động đến cô ấy!

Có phải Thư Khả Như đã nói với anh cái gì không? Lời cô ta nói anh không thể tin được, đều là lời chia rẽ anh và Tần Ngọc Linh đó. Dù sao thì cô ta thích anh như vậy, nấu canh đưa bữa sáng cho anh, cuối cùng anh lại ở bên Tần Ngọc Linh.

Trong lòng cô ta không oán hận mới là lạ, vì vậy cô ta nói gì anh cũng không được tin!”

Trần Phong Vũ cứ lo nói mãi mà không chú ý đến vẻ mặt của Chu Ngọc đã thay đổi.

Nấu canh đưa bữa sáng...

Trước đây, anh ta thường bỏ bữa sáng nên dạ dày hay bị đau. Lúc đó ngày nào Tần Ngọc Linh cũng mua bữa sáng gửi đến chỗ anh ta, đến tối còn nấu canh cho người đưa tới.

Tần Ngọc Linh bảo tất cả đều là tâm ý của cô ta, hy vọng anh ta khoẻ mạnh, đau dạ dày là thứ khó chịu nhất.

Nhưng mà bây giờ Trần Phong Vũ nói tất cả đều là do Thư Khả Như làm chứ không phải Tần Ngọc Linh!

Sự thù hận trên người anh ta càng nồng nặc.

“Chu Ngọc à, có lẽ anh không biết vì anh không ăn cơm được nên Thư Khả Như đã hầm canh, có thể thấy được cô ta thích anh đến nhường nào. Lúc đó ký túc xá trường đại học làm gì cho phép dùng đồ điện, cuối cùng đều bị các dì bắt được. Tần Ngọc Linh đã giúp Thư Khả Như cản một lần nên khiến cô ấy bị trừ điểm.”

Gã hoàn toàn không biết mình đã để lộ bí mật, cũng không biết được tình huống giữa ba người họ.

Nhưng mà lúc đó Tần Ngọc Linh đã nói với anh ta rằng đồ hầm canh của mình bị tịch thu, sau này không thể hầm canh cho anh ta được nữa.

Sau này, Chu Ngọc không chỉ giúp cô ta lấy lại điểm mà còn lo cô ta vất vả, không cho cô ta làm gì nữa.

“Anh cũng biết Thư Khả Như là một đứa trẻ mồ côi, hoàn cảnh lớn lên có thể khiến tâm lý cô ta vặn vẹo. Vì vậy lời cô ta nói anh tuyệt đối đừng tin, tin là bị lừa đấy!”

“Anh cảm thấy Thư Khả Như sẽ tiết lộ điều gì?”

Gã bị ánh mắt lạnh như băng chiếu vào, cả người run lên, dường như muốn nói gì đó mà lại nói không nên lời.

Chẳng lẽ Chu Ngọc không biết mấy việc này sao?

“Có phải Thư Khả Như cũng biết chuyện của hai người không? Biết từ lúc bắt đầu.”

Trần Phong Vũ nghe vậy thì không biết phải trả lời thế nào, nếu thừa nhận thì chẳng phải đã công nhận gã và Tần Ngọc Linh có quan hệ rồi sao?

“Chu Ngọc, tôi và Tần Ngọc Linh thật sự không hề có quan hệ gì. Thư Khả Như thì biết được gì chứ. Có lần Tần Ngọc Linh bị trượt chân suýt ngã vào trong hồ, tôi đơn giản chỉ đỡ cô ấy một chút thôi, kết quả lại bị Thư Khả Như thấy được.

Vậy là cô ta hiểu lầm tôi và Tần Ngọc Linh, giải thích cũng không thèm nghe, cố tình bảo chúng tôi có điều mờ ám. Cuối cùng Tần Ngọc Linh phải nói rõ với cô ta thì cô ta mới buông tha.

Sau này cô ta còn thường xuyên lấy chuyện này ra để uy hiếp Tần Ngọc Linh giúp cô ta làm vài việc, nếu không cô ta sẽ nói chuyện này cho anh biết. Sao anh lại có thể nghi ngờ Tần Ngọc Linh chứ?”

Trần Phong Vũ thấy anh ta im lặng thì trong lòng lập tức khen ngợi mình thông minh. Nhưng gã không biết rằng, cũng vì gã tự cho mình thông minh mà đã làm bại lộ tất cả mọi chuyện.

“Tôi hỏi anh lần cuối. Rốt cuộc giữa anh và Tần Ngọc Linh có quan hệ gì? Mấy năm gần đây có phải anh đều sống cùng cô ấy ở Mexico không?”

Trần Phong Vũ nghe đến đây thì vẻ mặt có sự thay đổi lớn. Chu Ngọc đã điều tra ra được rồi sao?”

Nếu đã tra được rồi thì còn hỏi gã làm gì?

Không, không đúng, hẳn là chưa điều tra ra!

Lúc này, một người mặc đồ đen cầm một kim tiêm đi đến. Chu Ngọc không nhanh không chậm đeo bao tay vào, nhận lấy kim tiêm người nọ đưa sang.

Bên trong là chất lỏng màu đỏ, khi nó khẽ lắc lư thì tâm trí con người cũng rối loạn.

Thứ này cho người ta cảm giác không phải cái gì tốt đẹp!

“Có biết đây là gì không? Đây là loại thuốc mới nhất vừa được nghiên cứu ra, là một thứ khiến người ta không thở nổi. Nó có thể làm cho tim anh có cảm giác đau đớn, giống sự khó chịu khi bị kiến cắn vậy.

Sau đó, lục phủ ngũ tạng của anh cũng sẽ cảm nhận được sự kích thích trước nay chưa từng có. Đau đến xé tim nứt phổi, nỗi đau này khiến anh chỉ ước gì có thể tìm đến cái chết ngay lập tức!”

Con ngươi màu nâu của Trần Phong Vũ co rút, gã giãy dụa để trốn thoát, nhưng dùng sức quá mạnh nên cả ghế và người cùng ngã lăn ra đất.

“Vậy anh có muốn nếm thử cảm giác này không? Chẳng phải anh nói ra là được rồi sao? Sao lại để tôi phải uy hiếp thế này?”

“Đừng... Đừng tiêm thứ này vào người tôi. Tôi nói, tôi nói hết!”
Advertisement
';
Advertisement