Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Càng đánh, Tô Thanh Anh càng cảm thấy chính mình đang rơi vào thế yếu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không có lợi cho cô. Cô cần phải tìm cách xoay chuyển tình thế.

Nguyễn Hạo Thần trực tiếp túm được chân dài cô đá tới rồi cười xấu xa, bày ra vẻ bất cần ngông cuồng một cách hoàn hảo.

Tô Thanh Anh cũng không biết tại sao mình sẽ có cảm giác như vậy. Cô không quen với một Nguyễn Hạo Thần như bây giờ.

Tuy nhiên cô lại quên mất, Nguyễn Hạo Thần lăn lộn trong giới kia, thì làm sao thân thủ có thể yếu chứ?

Có vẻ lần này cô đã sơ ý.

Không bao lâu, Nguyễn Hạo Thần cũng đã đánh bại Tô Thanh Anh. Cả người cô bị anh ôm vào lòng, bầu không khí cực kỳ mập mờ.

Cùng lúc đó, rất nhiều người qua đường đều cất tiếng reo hò.

Nói trắng ra, họ chỉ đang hò hét mù quáng.

“Cô Lộ, em thua rồi, vì vậy có phải em nên thực hiện chuyện đặt cược giữa chúng ta rồi không?

“Nói đi, anh có yêu cầu gì?”

Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, ý cười nơi đáy mắt đầy ý vị sâu xa.

Tô Thanh Anh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, luôn cảm thấy có điềm chẳng lành.

Không biết anh sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng gì đây!

“Thật ra yêu cầu của tôi rất đơn giản, từ bây giờ cho đến mai, em phải làm bạn gái một ngày một đêm của tôi, nhất định không được có chút phản kháng hay từ chối nào.”

Tô Thanh Anh: “…”

Anh chàng này cũng trẻ con quá rồi nhỉ?

Thế mà lại chơi trò này, đúng là không chịu nổi!

“Anh đưa ra yêu cầu như vậy không sợ tôi từ chối anh à?”

Anh bỗng mỉm cười, vươn tay nghịch mái tóc ngắn của cô một chút.

Sau đó, Nguyễn Hạo Thần thản nhiên nói: “Tôi quá hiểu tính cách của em. Hễ en đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được, chưa bao giờ nuốt lời.”

Tô Thanh Anh im lặng rồi bước về phía trước.

Nguyễn Hạo Thần đi theo, bàn tay to ôm lấy eo cô. Lúc này, Tô Thanh Anh cũng không chống cự mà để mặc anh ôm.

Đóng giả làm bạn gái anh một ngày một đêm…

Họ cứ lang thang, mãi đến khi tới trước mặt cây Nguyệt Lão ở giữa trung tâm cổ trấn. Bên trên thật sự treo đầy dây tơ hồng, che kín những tán lá xanh.

Nhưng thật ra, ánh đèn kết hợp với cảnh sắc như vậy lại tăng thêm cảm giác vẻ đẹp ấy thật thê lương.

Có lẽ là do cô buồn bã, cho nên giờ phút này mới có cảm giác như vậy.

Những cặp tình nhân khác đều chơi rất vui vẻ.

Hai người mua dây tơ hồng rồi cùng nhau hẹn ước, nhìn nhau với ánh mắt ngập tràn tình ý miên man, sau đó dắt tay rời đi.

Đó là những hành động hàng ngày của các cặp đôi, nhưng Tô Thanh Anh lại không thể làm được điều đó.

Cô đã qua cái tuổi mộng mơ từ lâu, không còn ôm bất cứ ảo tưởng gì về tình yêu nữa rồi.

Bây giờ, những gì cô nghĩ tới đều là một số chuyện trong công việc hay những vấn đề thực tế. Nói tóm lại, hết thảy không hề liên quan đến chuyện tình cảm.

Cô đã qua độ tuổi cần đến tình yêu, chỉ còn dư lại các vấn đề cuộc sống.

Nguyễn Hạo Thần trông thấy hai sợi tơ hồng ước nguyện trên cây, đời này có em là đủ.

Mà đằng gái lại viết, yêu anh không hối hận.

Anh nhìn thấy hai câu nói này, trái tim khẽ rung động.

Anh ngước mắt nhìn cây Nguyệt Lão ở trước mắt, cảm xúc trong lòng rất rối bời.

Nguyệt Lão đã từng đổi dây tơ hồng giữa anh và Tô Thanh Anh thành inox, nhưng cuối cùng vẫn bị chính anh dùng kìm cắt đứt.

Anh bắt đầu hoài nghi lúc trước EQ của mình thấp đến đáng sợ.1

Anh xoay người đi tới cửa hàng nhỏ bán dây tơ hồng ở bên cạnh, mua hai sợi. Bọn họ có thể tự mình viết chữ lên.

Tô Thanh Anh thấy anh đưa dây tơ hồng cho mình thì nhận lấy, sau đó cầm bút nhanh chóng viết gì đó ở trên mặt.

Nguyễn Hạo Thần còn chưa kịp nhìn rõ, thì đã bị cô thu lại.

Anh tò mò hỏi: “Em viết cái gì thế, cho tôi xem chút nào.”

“Không cho, sao tôi phải cho anh xem chứ?”

Tô Thanh Anh tìm một nơi treo lên, tình cờ làn gió nhẹ nhàng thổi tới, khiến dây tơ hồng của cô bay phất phơ.

Sau đó, cô xoay người đi nơi khác.

Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn bóng lưng của cô, nhanh chóng bước tới.

Anh cầm dây tơ hồng cô vừa mới buộc lên xem, vẻ mặt hơi sững sờ.

‘Người say giấc nồng đêm chưa tận, khúc hết tình tan đành chia ly.’

Nguyễn Hạo Thần bất giác nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt càng thêm rối rắm.

Anh vội vàng viết lên dây tơ hồng của chính mình: ‘Đêm dài đôi lứa không dứt chuyện, rượu nồng trà thơm người không rời.’

Sau đó, anh buộc dây tơ hồng của mình vào cùng dây của cô.

Anh không thể chấp nhận được kết cục này. Anh muốn viết tiếp câu chuyện xưa của họ, muốn có được một cái kết viên mãn. Nếu không anh nào cam lòng?1

Nguyễn Hạo Thần trả lại bút cho ông chủ quán, rồi lập tức đuổi theo bước chân cô.

Cô buông tay thì đã sao chứ? Anh nắm lấy là được.

Anh đứng bên cạnh cô, dắt tay cô, trái tim chợt rung động. Năm năm cô bỏ đi, mỗi đêm anh đều nằm mơ thấy cô, hai người cứ dắt tay nhau đi trên đường phố như vậy. Anh cho cô tất cả những niềm vui và hạnh phúc mà cô muốn.

“Em có đói không? Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Được.”

Tô Thanh Anh thật sự cảm thấy hơi bất đắc dĩ, anh nói dùng bữa thì đi ăn thôi, nhưng sao cứ khăng khăng phải tìm quán ăn tình nhân chứ?

Chỉ có những cặp đôi mới có thể vào đó. Sau khi vào trong, đủ thứ cơm chó ập vào mặt, khí thế kia thật sự khiến người ta xấu hổ.

Bên trong nhà hàng, các cặp tình nhân ngồi kín chỗ, sau đó họ điên cuồng rải cơm chó, như thể đang thi xem cặp nào show ân ái ngọt ngào hơn.

Tô Thanh Anh đều không dám nhìn, trừng mắt với Nguyễn Hạo Thần ở đối diện. Đang êm đẹp tại sao cứ nhất định phải tới quán ăn dành cho các cặp đôi chứ?

Bây giờ thì hay rồi, cơm còn chưa ăn thì đã bị cơm chó nhét đầy bụng, thật quá đáng mà!

“Xin chào hai vị, xin hỏi hai vị muốn gọi món gì? Hôm nay vừa khéo là ngày kỷ niệm mười ba năm khai trương nhà hàng. Vì vậy chúng tôi đã ra mắt suất ăn tình nhân đặc biệt. Không biết hai người có hứng thú nếm thử một chút hay không?”

“Tôi hỏi một chút, có món nào không phải là của tình nhân không? Tôi và anh chàng ở đối diện kia không phải một cặp.”

“Quả thật chúng tôi không phải tình nhân, nhưng đã đăng ký kết hôn rồi.”

“Nguyễn Hạo Thần, đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Anh nhất quyết muốn nhắc lại hả?”

Người phục vụ nhìn hai người họ, khóe miệng không nén được nụ cười.

Cô ta rất thích xem một cặp đôi oan gia như vậy, lúc giận dỗi nhau vô cùng có tình. Xét về mọi mặt, trông họ rất ngọt ngào và thú vị.

“Nếu vậy, không bằng hai vị xem menu của chúng tôi trước nhé.”

Tô Thanh Anh gật đầu, cô cầm menu lên xem, vừa nhìn lướt qua đã đen mặt lại.

Mẹ nó, đây thật đúng là quán ăn cho các cặp đôi mà!

Tất cả các món ăn viết trên menu đều dành cho đôi lứa, đôi lứa, đôi lứa. Không có lấy một cái nào bình thường, nhà hàng này thật sự đủ tư cách.

Nói dành cho các cặp tình nhân thì chính là dành cho các cặp tình nhân!

Cơm rang tình nhân gì chứ? Còn vịt hầm khoai tây tình nhân là thứ gì thế?

Còn có cái tên càng kỳ quặc hơn, gà nước nguyên con cho tình nhân?

Đây là thứ quái quỷ gì vậy?

Cô rất muốn hỏi xem những món này có thể ăn không?

Làm gì cứ phải tô vẽ thêm chữ tình nhân ở phía trước thế hả?

Tô Thanh Anh cười ha ha giễu cợt một tiếng.

“Tôi phát hiện quả thật ông chủ của các cô đúng là một nhân tài. Menu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, thật đáng khâm phục!”

“Thưa cô, sao cô biết ông chủ chúng tôi tài giỏi thế? Đúng là rất giỏi đấy!”

Tô Thanh Anh: “…”
Advertisement
';
Advertisement