“Cô Tô, xin hỏi cô là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN, nhưng tại sao lại làm việc tại Tập đoàn Nguyễn Thị? Liệu có hợp tác gì giữa hai người không?”

Tô Thanh Anh bất giác chau mày với câu hỏi của phóng viên này.

“Đúng, xin mời cô Tô trả lời câu hỏi này. Nói cách khác, liệu giữa cô và Tổng giám đốc Nguyễn có tồn tại mối ràng buộc nào không?”

“Quả thật Tập đoàn DN của chúng tôi có hợp tác với Tập đoàn Nguyễn Thị. Còn về tại sao tôi lại đi làm ở đây thì đều là do bị ép mà thôi.”

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Tần Lâm: “…”

Sao đột nhiên thay đổi phong cách rồi?

Tần Lâm chợt thấy xấu hổ với câu trả lời của Tô Thanh Anh.

Tổng giám đốc Tô, bình thường cô đâu có dáng vẻ này, bây giờ sao lại trả lời như thế?

Bị ép đi làm?

Là một chủ đề rất hay.

“Tổng giám đốc Nguyễn, xin hỏi liệu anh có lời giải thích nào với câu trả lời của cô Tô không?”

“Những gì cô ấy nói đều là sự thật, đúng là bị ép đi làm.”

Tô Thanh Anh bỗng nhìn anh, còn nghĩ anh sẽ giải thích gì đó. Nhưng không ngờ anh lại trả lời thành thật như thế.

Thật đúng là khiến nhiều người ngạc nhiên.

Tần Lâm đứng bên cạnh thật sự cũng không hiểu hai người họ đang làm trò gì? Vậy mà dám công khai thừa nhận, có phải không sợ gì cả?

Nhưng cũng đúng, với thân phận như Nguyễn Hạo Thần, cho dù anh dám nói, đám phóng viên cũng không dám viết bừa.

“Cứ trực tiếp bỏ qua những câu hỏi như vậy đi. Tất cả các phóng viên của giới truyền thông nên đặt mọi sự chú ý vào sản phẩm của chúng tôi và cũng cảm ơn có thể hợp tác với anh Tần.”

Nguyễn Hạo Thần nhìn sang Tần Lâm, dĩ nhiên anh ta cũng nhìn sang anh. Nhưng ánh mắt của hai người đều mang một số tia lửa khác thường.

Giống như kẻ địch chạm mặt nhau vậy, còn chưa nói hết nửa câu sau thì đã bắt đầu bắn tia lửa tung tóe.

Đối với Nguyễn Hạo Thần mà nói, Tần Lâm chính là tình địch của anh. Mọi người đều biết chuyện, trước nay anh ta không thích tạo tin đồn. Nhưng lần này xuất hiện tin đồn như vậy, rất lâu sau đó mới đứng ra làm rõ, điều này có ý gì đây?

Có lẽ tình cảm của anh ta là thật, cho nên mới không vội thanh minh, định dùng cách này để chính thức tuyên bố cũng được.

Nhưng cuối cùng tất cả mọi người cũng biết Tô Thanh Anh và Tần Lâm chỉ là quan hệ hợp tác, vốn không có cái gọi là quan hệ yêu đương.

“Vậy xin hỏi tại sao Tần Lâm lại chọn đại diện dòng sản phẩm Misi đời thứ năm?”

“Chủ yếu là tương đối phù hợp khí chất của tôi. Vả lại dòng sản phẩm Misi đời thứ năm là một dòng sản phẩm cực kỳ tốt, tôi rất mong chờ hợp tác với Misi.”

“Tổng giám đốc Nguyễn, có thể hỏi anh một vấn đề cá nhân được không? Đối với chuyện cô Tô tát cô Lâm trên mạng, anh có suy nghĩ gì?”

Câu hỏi này vừa đưa ra, tất cả mọi người có mặt đều ngỡ ngàng.

Chủ đề này có thể nói là rất nhạy cảm, mọi người cũng chỉ ngầm bàn tán, không dám đặt câu hỏi chính thức. Phóng viên này thì hay rồi, hỏi người ta chuyện này ngay tại đây.

Vậy chẳng phải làm người ta khó xử hay sao?

Lẽ nào là phóng viên mới?

To gan đến thế cơ à.

Hửm?

Tô Thanh Anh còn trong trạng thái ngẩn ngơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quả thật cô đã từng tát Lâm Tiêu, nhưng sao lại lan truyền trên mạng rồi?

Hay là nói Lâm Tiêu cố tình?

Mấy ngày nay, cô bận nên không rảnh chú ý chuyện trên mạng. Chẳng trách Lâm Tiêu không làm xằng làm bậy trước mặt cô.

Là muốn mượn miệng lưỡi của cư dân mạng để chửi cô, khiến tiếng xấu của cô đồn xa chứ gì?

Nhưng bên cô hình như không có động tĩnh gì hết.

Lẽ nào có người đã giúp cô?

“Vẫn mong cô Tô giải thích một chút về chuyện này, cô làm như không thấy những lời mắng chửi trên mạng hả?”

“Không phải làm như không thấy, mà là bây giờ tôi vừa mới biết chuyện này. Hơn nữa, video mà mọi người thấy cũng đúng là sự thật, tôi quả thật có đánh Lâm Tiêu, Không có nguyên nhân gì khác, chỉ đơn thuần là thấy cô ta ngứa mắt, sau đó tát cô ta thôi. Hơn nữa tôi nói thẳng, sau này nếu tôi gặp cô ta lần nào thì sẽ tát cô ta lần đó.

Còn về lý do trong đó, tôi nghĩ Tổng giám đốc Nguyễn chắc hiểu rõ. Xét thấy Lâm Tiêu là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Nguyễn, nên tôi mới không ra tay tàn nhẫn đấy!”

Tô Thanh Anh cười như không cười rồi nói.

Cô không muốn nói ra chuyện này, cũng không cần thiết phải nói ra.

Nhưng tất cả phóng viên giới truyền thông có mặt tại đó nghe thấy câu trả lời này của Tô Thanh Anh, họ cũng thật sự bất ngờ.

Họ vốn nghĩ cô có thể giải thích chuyện gì đó, ví dụ như trong đây chắc có hiểu lầm gì cần phải làm rõ. Nhưng tuyệt đối không ngờ, Tô Thanh Anh lại trực tiếp thừa nhận sự thật.

Đây vẫn là lần đầu tiên có một người thẳng thắn đối mặt với phỏng vấn của phóng viên với thái độ hống hách như vậy, trong đây chắc chắn có câu chuyện nào đó.

Có một số phóng viên còn muốn hỏi thêm mấy vấn đề nhưng đã bị Tô Thanh Anh cắt ngang.

“Vấn đề riêng tư thì hỏi tới đây thôi, mong mọi người chú ý vào sản phẩm của công ty chúng tôi. Nói thật, chú ý đến vấn đề này cũng không có lợi ích gì cho mọi người đâu.”

Tô Thanh Anh cười như không cười nhìn đám phóng viên truyền thông.

Đám người kia chợt cảm thấy Tô Thanh Anh thật sự cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, ví dụ nụ cười đầy ý vị sâu xa vừa rồi.

Nếu họ tiếp tục hỏi tiếp, tới lúc đó chuyện phát triển đến mức họ chắc chắn không thể kiểm soát nổi.

Thế là tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý của mình về Tần Lâm, chụp ảnh tanh tách liên tục.

Rất nhiều người cũng ngoan ngoãn hỏi một số chuyện liên quan đến sản phẩm, sau đó cũng không hỏi gì thêm.

Các fan cũng nhao nhao ùa tới, người thì muốn ký tên, kẻ lại muốn chụp ảnh. Chẳng qua chưa được bao lâu thì ba người được những người mặc áo đen hộ tống rời khỏi đây.

Tô Thanh Anh ngồi trên xe nói với Tần Lâm: “Anh Tần…”

“Không cần gọi tôi là anh Tần, cô cứ gọi tôi là Tần Lâm được rồi. Để cô gọi anh thì tôi thấy ngại lắm.”

Tô Thanh Anh cười một cái, sau đó gật đầu.

“Được. Thời gian tiếp theo, mọi người phải nói chuyện với người phụ trách bên Misi. Họ cũng phụ trách quay quảng cáo tiếp theo, quay MV và các vấn đề khác.”

“Vậy còn cô?”

“Bên tôi chỉ phụ trách ký hợp đồng thôi. Còn về vấn đề quay sản phẩm thì không phải do tôi chịu trách nhiệm. Nếu tôi còn gánh nốt thì tôi sẽ mệt chết mất.”

“Nói cũng phải.”

Tần Lâm vốn không yêu cầu gì, công việc là công việc, cá nhân là cá nhân.

Nhưng Tập đoàn Nguyễn Thị thật sự rất rộng rãi, chi phí đại diện trực tiếp đẩy lên năm mươi triệu, không hổ là tập đoàn giàu có.

“Đúng lúc bây giờ chúng ta có thời gian, chi bằng đi ăn lẩu chung đi.”

“Anh thích ăn lẩu hả? Lẽ nào không sợ nóng trong người sao? Tuy bây giờ đã vào giai đoạn mùa thu, nhưng thời tiết này vẫn còn khá nóng.”

Tâm trạng của Nguyễn Hạo Thần bên cạnh rất khó chịu, hai người này hoàn toàn phớt lờ anh.

Họ tự biên tự diễn, trò chuyện vui vẻ đến vậy.
Advertisement
';
Advertisement