Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô chăm chú một lúc, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Anh biết tại sao cô lại oán hận như vậy, vì hiểu rõ cho nên anh mới không thể phản bác.

Nhưng anh thật sự rất muốn tiếp tục ở bên cạnh cô, muốn dành lại trái tim đã rời xa của cô. Nguyễn Hạo Thần cũng biết suy nghĩ này của mình rất buồn cười và đáng thương.

Nhưng suy nghĩ này cứ lan tràn trong lòng anh một cách mất kiểm soát. Khi biết cô còn sống, đó là niềm vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng mà trước giờ chưa từng có.

“Tôi không mong em có thể tha thứ cho mình ngay bây giờ. Nhưng thời gian sẽ chứng minh tình yêu của tôi dành cho em là không thay đổi.” Nguyễn Hạo Thần nói xong, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Tôn Tử Phàm hơi ngỡ ngàng trước hành động này của anh. Lẽ nào bây giờ đang có trào lưu tỏ tình trước khi rời đi? Hai thằng đàn ông này cũng đáng ghét quá đi.

“Mẹ, mặt của mẹ thật sự không sao chứ?” Tô Tiểu Bảo lo lắng hỏi.

Cậu bé từng nghe daddy Tôn Tử Phàm nói, mẹ cậu bé không được ăn lẩu, không biết có phải vì dị ứng với hạt nêm lẩu hay bị làm sao nữa? Mỗi lần ăn xong, mặt của mẹ sẽ nổi mụn li ti chi chít đầy mặt, có lẽ thật sự bị dị ứng.

Tô Thanh Anh lập tức lắc đầu: “Bé con, mẹ thật sự không sao. Mẹ con thật sự không yếu như mọi người tưởng tượng đâu. Có lẽ lúc bị bệnh thì đúng là hơi yếu một chút, nhưng bình thường mẹ rất kiên cường và khỏe mạnh.”

“Hừ, vậy sao? Đúng là trợn mắt nói bừa, em cũng giỏi lắm.”

Tôn Tử Phàm lên tiếng, Tô Thanh Anh quay đầu trừng mắt với anh ta một cái.

“Anh Tôn nào đó ơi, anh không nói chuyện thì cũng chẳng ai coi anh là người câm cả. Cho thằng bé một chút lòng tin có được không? Cứ phải nói ra mấy lời cay đắng mới chịu à?”

Tôn Tử Phàm mỉm cười, nhún vai tỏ vẻ thờ ơ.

“Nếu Tiểu Bảo không phải là đứa trẻ bình thường, cuối cùng thằng bé cũng cần đối mặt với một số chuyện, đúng không? Huống hồ, thằng bé đã biết nhiều như thế rồi, em có muốn giấu tiếp còn chẳng phải giấu đầu hở đuôi à? Hơn nữa, trong lòng bọn anh đều biết rõ tình trạng sức khỏe của em, em cần gì phải phủ nhận? Tiểu Anh, anh đang nghiêm túc nói chuyện với em đấy, chăm sóc tốt cho bản thân, có một số chuyện đừng có tiếp tục cậy mạnh.”

Tô Thanh Anh bất đắc dĩ gật đầu, nếu cô tiếp tục giải thích, thật sự không dứt được chủ đề này.

Cô cúi đầu quan sát bản thân một chút, trông mình giống người bệnh tật ốm yếu thế cơ à? Tự dưng có chút buồn bực.

Ngày hôm sau.

Lúc Tô Thanh Anh tỉnh dậy, không thấy nổi mụn đỏ trên mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ. Tối hôm qua, cô đã định chuẩn bị đầy đủ để đi làm.

Nhưng hôm nay, hoàn toàn không hề xuất hiện mụn trên mặt, có phải chứng minh bệnh cũ nhiều năm của cô đã khỏi rồi hay không? Chắc là như vậy.

Cô sửa soạn bản thân đơn giản một chút, đi ra khỏi phòng thì thấy Tô Cảnh Nhạc đang ngồi xổm bên ngoài cửa. Trên tay cầm một hộp thuốc mỡ, hẳn là cậu bé cố ý chuẩn bị cho cô.

Tô Cảnh Nhạc ngẩng đầu lên, thấy trên mặt cô không xuất hiện triệu chứng kỳ lạ nào, thì không khỏi ngạc nhiên.

“Mẹ, mặt của mẹ đã đỡ rồi hả? Tại sao không có mụn gì hết vậy? Ngược lại, con cảm thấy da của mẹ còn đẹp hơn hôm qua nữa.”

Tô Thanh Anh ngồi xổm xuống, nựng mặt của cậu bé, con trai cô nói chuyện đúng là ngày càng dẻo miệng. Cái miệng nhỏ này thật sự khiến ai cũng yêu thích.

“Tiểu Bảo, hôm nay con phải đi học. Sau khi lên lớp thì nhất định phải chú ý, không thể giống lần trước. Nếu các bạn khác xảy ra vấn đề gì, con phải báo cho giáo viên ngay lập tức, đừng tự mình cậy mạnh.

Con đừng quên, con vẫn còn là một đứa trẻ bốn tuổi. Năng lực cũng có hạn, con nghe rõ lời mẹ dặn chưa?”

Tô Cảnh Nhạc gật chiếc đầu nhỏ của mình: “Dạ mẹ, con biết rồi. Con nhất định sẽ ghi nhớ bài học lần trước, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình. Nhưng mẹ cũng vậy nha. Sau khi đi rồi thì nhất định phải ăn trưa đúng giờ, còn bây giờ chúng ta đi ăn sáng trước đã.”

“Mẹ đâu có nhớ là mình đã làm bữa sáng, ai làm bữa sáng thế?”

“Mẹ, mẹ đúng là con sâu lười. Đương nhiên là daddy Tôn Tử Phàm làm rồi. Con đã không kỳ vọng mẹ nấu bữa sáng nữa, mẹ có thể dậy sớm thì chính là kỳ tích, không dậy được thì đúng là ha ha.”

Tô Thanh Anh có cảm giác bị chính con trai mình coi thường, cô cũng có muốn như vậy đâu. Cô thật sự quá buồn ngủ không dậy nổi. Không xuống giường được cũng đâu phải lỗi của cô, đều là lỗi của cái giường chứ, tại sao lại để cô nằm lên?

Hai mẹ con đi xuống lầu, nhìn thấy cảnh Tôn Tử Phàm đang bày biện bát đũa, khiến Tô Thanh Anh ngẩn ngơ. Hình ảnh này thật giống một nhà ba người.

Nhưng rõ ràng họ cũng không phải một nhà ba người mà. Môi đỏ của Tô Thanh Anh khẽ cong lên, có chút bất đắc dĩ khi nảy sinh ảo giác này.

Có vẻ như cô đã nghĩ nhiều rồi.

“Tử Phàm, ngày nào anh cũng dậy sớm như vậy, chẳng lẽ anh không mệt hả? Hơn nữa, còn chính tay chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con em. Anh nói xem, người đàn ông tốt thế này, tại sao vẫn chưa có bạn gái?” Tôn Tử Phàm khẽ chớp mắt, cố nén những cảm xúc khác trong đáy mắt.

“Anh nói Tiểu Anh à, mới sáng sớm có thể đừng nói những lời chọc tức người khác như vậy được không? Chẳng phải em cũng là cún con cô đơn đấy thôi, có tư cách gì mà coi thường anh chứ? Chi bằng như vậy đi, hai chúng ta ghép một thành đôi.”

Tô Thanh Anh quả quyết lắc đầu: “Em quyết định chung nhóm với Tiểu Bảo.”

“Hả? Mẹ, con cảm thấy mình có thể từ chối thẳng. Nếu con lớn mà mẹ đã già, còn lâu con mới muốn ở cạnh người già như vậy, Con muốn đi tìm một em gái cùng lứa với mình, ngày nào cũng hẹn hò ngọt ngào.”1

“Được lắm. Tô Tiểu Bảo, mới bé tí mà đã có ý định như vậy, con không thấy mình rất quá đáng à? Xem ra, sau này mẹ già thì sẽ bị con bỏ rơi, bây giờ nghĩ lại thật đau lòng.”

Nghe hai mẹ con họ trò chuyện, Tôn Tử phàm chợt nở nụ cười. Nếu như có thể, anh ta hy vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, đừng trôi qua nữa.

Phía trước là một con đường không ai biết trước, có nhiều nhân tố không thể ngờ tới, ai cũng không biết là nguy hiểm hay hạnh phúc.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Thanh Anh đi làm. Sau đó, Tôn Tử Phàm phụ trách đưa Tô Cảnh Nhạc tới nhà trẻ. Vốn dĩ Tô Thanh Anh tiện đường định đưa thằng bé đi nhưng anh ta nói mình có thời gian, rảnh rỗi không biết làm gì, chi bằng ra ngoài đi dạo một chút.

Tô Thanh Anh nhìn thời gian, không hề do dự đồng ý ngay. Vì cô thật sự cũng sắp trễ giờ làm, thật ra có trễ hay không thì cũng chẳng sao. Dù gì cô cũng là Phó tổng giám đốc, cũng không sợ bị người ta nói ra nói vào. Cô đi làm bên Tập đoàn Nguyễn Thị, có đặc quyền đi làm tan ca lúc nào cũng được, không hạn chế về thời gian nên rất thoải mái.

Tô Thanh Anh đến Tập đoàn DN trước, xử lý xong mọi chuyện rồi mới xuất phát tới Tập đoàn Nguyễn Thị. Cô đã hoàn thành xong những việc liên quan chuyện sửa đổi kế hoạch quảng cáo, cũng không biết tiếp theo sẽ là nhiệm vụ gì đây.
Advertisement
';
Advertisement