Công ty truyền thông của Tần Lâm, Tần Lâm đang xem MV về bố mẹ và con cái đó, cậu nhóc này rất đáng yêu và cũng rất thông minh.

Cậu bé chắc chắn thấy hạnh phúc và vui vẻ nhất khi chơi đùa với mẹ, mọi cảm xúc cũng hiện rõ trên mặt cậu bé.

Lý Hoàn liếc nhìn một cái, không khỏi nói: “Tôi luôn cảm thấy giới nhà giàu của họ còn hỗn loạn và thâm sâu hơn cả giới giải trí.”

Tần Lâm cũng có cảm nhận sâu sắc, giới nhà giàu đúng là hỗn loạn và thâm sâu hơn cả giới giải trí.

“Anh có cảm thấy đứa trẻ này rất đáng yêu không?”

Lý Hoàn liếc nhìn một cái rồi gật đầu, bố mẹ của đứa trẻ này cũng là người có nhan sắc cao nên đứa trẻ có thể tệ đến đâu chứ.

Điều quan trọng là sau khi trải qua cuộc đàm phán lần trước, Lý Hoàn phát hiện đứa trẻ này đúng là rất thông minh, chỉ số IQ hoàn toàn cao hơn so với những người cùng lứa, mang cho người ta một cảm giác rất tinh ranh.

Cũng khá bất ngờ khi có cảm giác như vậy từ một đứa trẻ.

“Anh cũng cảm thấy rất đáng yêu đúng không? Anh nghĩ sao về việc tôi làm bố dượng của thằng bé?”

Lý Hoàn suýt té xuống bàn khi nghe thấy điều này, lộ ra vẻ mặt không dám tin, ảnh đế nhà họ bị điên rồi sao? Lại có một suy nghĩ hoang đường như vậy?

Đây là đã bị gì kích thích hay uống nhầm thuốc rồi?

Uống một ngụm trà xanh trên tay để cho đỡ sợ.

Anh ta đã lớn tuổi rồi, bây giờ không thể chịu được những sự kích thích này.

“Anh hai ơi, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra não đi? Nếu đã úng nước hoặc là có lỗ thủng thì chúng ta nhờ bác sĩ đổ nước ra, còn không thì lấp cái lỗ thủng lại cũng được.”

Tần Lâm: …

Đừng tưởng rằng anh ta không biết Lý Hoàn đây là lái sang nói rằng não của anh ta đã úng nước, không thì có lỗ thủng.

Thành thật mà nói, nếu anh ta thực sự đi làm bố dượng của người ta thì bố ruột của người ta chưa chắc sẽ đồng ý.

Truyện đề cử: Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh

Có thể thấy được thực ra Nguyễn Hạo Thần vẫn còn rất thích Tô Thanh Anh, chỉ là tại sao hai người lại ầm ĩ đến như vậy, có lẽ chỉ có bản thân họ mới biết được.

“Đùa thôi, anh không cho là thật đấy chứ?”

“Mẹ kiếp, vừa rồi tôi thực sự nên lấy điện thoại chụp lại biểu cảm của anh, anh có biết vừa nãy anh nói nghiêm túc đến nhường nào không? Nghiêm túc đến mức tôi cũng nghĩ rằng anh không phải đang nói đùa.

Bây giờ anh nói là đang nói đùa, trò đùa này của anh không vui chút nào có được không? Anh chắc chắn là vua trò đùa lạnh của năm.”

“Cám ơn đã khen ngợi!”

Hoạt động không biết xấu hổ của ảnh đế nào đó trong thường ngày.

Lý Hoàn cũng không quan tâm đến anh ta, cầm tờ lịch trình ở trên bàn lên rồi rời đi.

Tần Lâm nhìn đoạn video vẫn đang tiếp tục phát trên máy tính xách tay, anh ta bất lực lắc đầu rồi khẽ cười một tiếng.

Đoạn video này hiện đang được lan truyền điên cuồng trên Internet, rất nhiều người đã lập tức trở thành fan hâm mộ của Tô Cảnh Nhạc, một nhân viên công tác nào đó còn đưa video trước khi quay phim lên.

Nhiều cư dân mạng đã bị Tô Cảnh Nhạc sưởi ấm, nếu cả đời này có thể có một con trai cưng như vậy thì cuộc đời cẩu độc thân đúng là trọn vẹn!

Cùng lúc đó, chuyện thưa kiện cũng được lan truyền rộng rãi trên Internet, một số thủy quân và blogger cũng không dám trồi lên, sợ rằng người gặp họa vào giây phút tiếp theo sẽ là mình.

Ai biết được trong thời buổi này, mặt ngôn ngữ cũng bị quản lý nghiêm ngặt như thế, bịa đặt và tung tin đồn nhảm có thể phải ngồi hai mươi mấy năm tù, thật đáng sợ!

Ăn nói phải cẩn thận! Ăn nói phải cẩn thận!

Ngày hôm sau, ánh mặt trời rất chói chang.

Nhưng tin tức của ngày hôm nay khiến cho Tô Thanh Anh không kịp phản ứng lại, ngơ ngác bước vào tập đoàn Nguyễn thị, tất cả mọi người cũng đang bàn tán không ngừng.

Tô Thanh Anh không biết đã xảy ra chuyện gì và cũng không dám hỏi nhiều.

Chỉ là vừa định bước vào thang máy, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên có một bóng người nhanh chóng lao ra.

Khi Lâm Tiêu nhìn thấy Tô Thanh Anh thì cả người sững sờ.

“Tô Thanh Anh!” Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi gọi tên của Tô Thanh Anh.

Tô Thanh Anh ngờ vực nhìn cô ta, xảy ra chuyện gì vậy?

Hình như cô ta vẫn chưa làm chuyện gì có lỗi với Lâm Tiêu, vậy mà lại vô duyên vô cớ ghét cô à?

Cô ta là thể chất thù hận gì vậy?

Lâm Tiêu giơ tay lên, muốn giáng một bạt tai lên mặt Tô Thanh Anh.

Nhưng Tô Thanh Anh sẽ không thể nào cho cô ta cơ hội như vậy.

Lùi về sau hai bước.

Lâm Tiêu lập tức đánh hụt.

Cau mày lại: “Lâm Tiêu, chiều nay cô lên cơn bệnh chó dại gì vậy? Thấy người là cắn sao?”

“Tô Thanh Anh, tất cả cũng tại con khốn như mày, nếu không thì tại sao Thần lại đột ngột hủy hôn với tao chứ? Tất cả cũng tại mày!”

Con ngươi của Tô Thanh Anh âm thầm co rút lại, tin tức này cũng hơi bất ngờ với cô, cô không ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần lại hành động nhanh như vậy, hôm qua họ vẫn đang nói về chuyện này, kết quả Nguyễn Hạo Thần đã…

Chẳng trách sao cảm xúc của Lâm Tiêu lại suy sụp như vậy.

“Lâm Tiêu, cô có nhầm lẫn gì không, là bản thân Nguyễn Hạo Thần hủy hôn với cô, dựa vào cái gì mà đổ tội lên người tôi? Cô nói như vậy cũng hơi quá đáng rồi đấy, làm như tôi đã giở trò mờ ám gì đó ở sau lưng cô vậy.”

“Chẳng lẽ không có sao? Nếu không phải do mày quay về thì làm sao Thần có thể hủy hôn với tao? Hơn nữa, mày lại tình cờ tham dự bữa tiệc đính hôn của tụi tao khi mày trở về, và mày dám nói rằng mày không có ở bên cạnh Thần vào bữa tiệc đính hôn của tụi tao không?

Để cố tình chọc tức tao, chẳng lẽ không phải mày đã đăng những bức ảnh đó ra sao? Mày rõ ràng là đang cố tình trả thù tao, cho nên bây giờ mày có phải rất vui khi thấy tao và Thần hủy hôn không?

Tô Thanh Anh, tao nói cho mày biết, mày chính là một người phụ nữ độc ác, mày sau này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt gì đâu!”

Bởi vì giọng nói của Lâm Tiêu rất lớn nên đã thu hút rất nhiều nhân viên vây xem.

Họ cảm thấy rất tò mò về việc Tổng giám đốc của họ đã đơn phương hủy hôn, những nhân viên cũ ở đây cũng biết rằng Lâm Tiêu là mối tình đầu của Tổng giám đốc và họ đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi.

Thậm chí trước đây khi Tổng giám đốc đã kết hôn thì họ cũng chưa từng xa nhau, thành thật mà nói, bất kỳ ai trong xã hội ngày nay cũng coi thường kẻ thứ ba, huống chi là kẻ thứ ba đã chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.

Mọi người cũng biết rõ trong lòng người ta có thân phận gì?

Có thể không đắc tội thì cố gắng hết sức không đắc tội.

Nhưng Lâm Tiêu và Tổng giám đốc này của tập đoàn DN có thù hận gì sao?

Vừa nãy nghe thấy Lâm Tiêu nói rằng Tổng giám đốc đơn phương tuyên bố hủy hôn là có liên quan đến Phó tổng giám đốc Tô này?

Vòng tròn này cũng hơi rối rắm rồi đấy.

Hoàn toàn không dám bước vào bừa bãi!

“Lâm Tiêu, cô tự hỏi lòng mình xem rốt cuộc là cô độc ác hay là tôi độc ác? Có phải cô đã quên đi mọi chuyện đã xảy ra trên vách đá biển vào năm năm trước rồi không? Nếu cô đã quên thì tôi không ngại nhắc cô một chút.

Tôi vẫn chưa nói cho Nguyễn Hạo Thần biết về những chuyện cô đã làm với tôi, với tình hình hiện giờ, nếu tôi kể hết mọi chuyện của trước đây cho anh ta biết thì cô nói anh ta sẽ tin tôi hay không? Hay là nói anh ta sẽ tiếp tục tin vào những gì cô nói.”

Sắc mặt của Lâm Tiêu trắng bệch, hóa ra đã lâu như vậy rồi mà Tô Thanh Anh vẫn chưa kể chuyện của trước đây cho Nguyễn Hạo Thần biết.

Nếu Nguyễn Hạo Thần biết được những chuyện này thì cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
Advertisement
';
Advertisement