Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Chẳng qua, dù là phòng bệnh thường thì cũng đủ VIP!

Bác sĩ đang kiểm tra hai chân cho cô ta, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc. Ông ấy ấn xuống ***** ** cung phản xạ ở đầu gối, nhưng chân Lâm Tiêu không hề phản ứng chút nào. Như vậy nghĩa là sao chứ?

"Cô Lâm, giờ cô cảm thấy thế nào?"

Lâm Tiêu lắc đầu, ra hiệu mình không có cảm giác gì. Truyện Teen Hay

"Bác sĩ, rốt cuộc chân tôi bị sao vậy? Không có gì đáng ngại, đúng không?"

Bác sĩ không biết phải nói thế nào. Cái chân này của Lâm Tiêu có thể nói là hết cách rồi, phải xem tình hình hồi phục sau này thế nào. Nhưng với tình trạng bây giờ, không thể khẳng định chính xác được.

Tóm lại, phải chuẩn bị tâm lý ngồi xe lăn. Nếu sau này không thể nào khôi phục lại như cũ, cũng chỉ còn cách cưa chân rồi ghép chân giả, như vậy mới có thể đứng được.

Chắc chắn có vấn đề rồi, lại chẳng phải ốm đau bình thường. Sao có thể nói không có vấn đề gì lớn chứ?

"Cô Lâm, cuộc sống luôn tràn đầy hy vọng, cô nhất định phải nghĩ thoáng một chút. Chân cô vẫn có thể hồi phục được, sau này nhất định phải điều dưỡng cho tốt, rảnh rỗi thì xoa bóp, đừng để cơ bắp teo lại. Còn việc xoa bóp, phải chờ đến khi vết thương của cô lành hẳn mới bắt đầu được. Bây giờ vẫn chưa cần thiết, chân cô bị thương, không thích hợp mát xa."

Lâm Tiêu im lặng nhìn bác sĩ. Cô ta luôn cảm thấy lời nói của bác sĩ có ẩn ý, nhất là câu đầu tiên.

Bác sĩ thấy cô ta im lặng, cũng không nói gì thêm nữa.

Trước khi đi, bác sĩ gọi Ngụy Toàn ra ngoài.

Ngoài cửa phòng bệnh, Ngụy Toàn đứng đối diện với bác sĩ.

"Tình trạng của cô ấy không được tốt đúng không?"

Bác sĩ khẽ đỡ trán, tình hình sức khỏe của Lâm Tiêu khá tốt. Nhưng cô ta bị thượng nặng như vậy, vừa tỉnh lại đã nổi giận, lát nữa nhất định sẽ lại hôn mê.

"Anh Ngụy, anh cũng biết tình trạng đôi chân cô ấy rồi đấy, muốn đứng lên được là chuyện vô cùng khó khăn. Cho dù sau này hồi phục tốt, nhưng xác suất đứng lên được cũng cực kỳ nhỏ bé."

"Chỗ bị thương nặng nhất là đầu gối của cô ấy, phần xương bánh chè bị vỡ đã được nối lại, nhưng cũng dẫn đến một loạt hệ quả đối với bắp chân..."

Bác sĩ giải thích sơ qua về tình hình thương tổn ở bắp chân của cô ta. Tóm lại chính là rất khó hoàn toàn khỏi hẳn.

Sau đó, Ngụy Toàn đi vào, tình cờ đối diện với ánh mắt hung ác của Lâm Tiêu, khiến anh ta cứng người lại.

"Ngụy Toàn, anh biết gì thì hãy nói cho tôi biết đi. Có phải chân tôi đã bị liệt, không thể lành lặn đúng không?"

Giọng Lâm Tiêu khàn khàn không âm điệu. Nghe cực kỳ thiếu sức sống.

Nhưng trong lòng cô ta vẫn ôm chút hy vọng. Bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại như vậy, nhất định sẽ có cách để mình đứng lên lần nữa!

Ngụy Toàn im lặng không lên tiếng, lúc này không nói chuyện mới là cách tốt nhất.

Anh ta rót cho cô ta một ly nước ấm, đặt lên tủ đầu giường.

"Cô Lâm, cô vừa tỉnh lại, uống chút nước cho bình tĩnh đã, đừng suy nghĩ quá nhiều."

Ngụy Toàn vừa xoay người đi, bỗng phía sau truyền đến một tiếng vang, sau đó anh ta cảm thấy gáy mình đau đớn.

Sau đó, tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vang dội, còn lăn mấy vòng.

Nguyễn Hạo Thần cùng Tô Thanh Anh mở cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hai người không khỏi sửng sốt.

Vừa mới tỉnh lại đã có sức như thế cơ à?

"Ngụy Toàn, cậu đi kiểm tra trước đi, xem có sao không."

Ngụy Toàn gật đầu, trực tiếp sải bước rời đi.

Anh ta không ngờ Lâm Tiêu lại làm như vậy, thật sự ngoài dự liệu của anh ta.

Cách làm này không khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh lòng. Một cô gái lại có thể nhẫn tâm tới mức ấy.

Lâm Tiêu cũng không ngờ Nguyễn Hạo Thần sẽ bước vào đúng lúc này, còn đi cùng Tô Thanh Anh nữa. Vậy là, trước đó bọn họ vẫn ở chung với nhau à?

Nguyễn Hạo Thần mặt tối sầm, chậm rãi đi về phía Lâm Tiêu. Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của cô ta, dáng vẻ dịu dàng trước kia chỉ là giả vờ mà thôi.

Lâm Tiêu muốn giải thích theo bản năng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Nguyễn Hạo Thần, cô ta không biết nên nói gì nữa.

"Lâm Tiêu, Ngụy Toàn không làm gì có lỗi với cô cả. Lúc cô hôn mê, Ngụy Toàn luôn canh giữ bên giường cho cô, lại không ngờ cô lấy oán báo ơn!"

"Tô Thanh Anh, cô im miệng cho tôi!"

"Sao tôi phải im miệng chứ? Mỗi người đều có quyền tự do phát ngôn.”

Lâm Tiêu trợn mắt nhìn cô, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Nói cho tôi biết lý do cô ném Ngụy Toàn." Giọng Nguyễn Hạo Thần vô cùng lạnh nhạt, còn mang theo cảm giác xa cách.

Bản thân Ngụy Toàn không làm bất cứ chuyện gì sai, nhưng Lâm Tiêu lại lấy ly đập vào đầu anh ta, chuyện này thật khiến người ta lạnh lòng.

Thủy tinh là một loại vật liệu có khả năng đả thương, lỡ như lúc đập tới, chiếc cốc bị vỡ ra thì sao? Mảnh thủy tinh cắm vào đầu sẽ thế nào?

Như vậy chuyện sẽ rất nghiêm trọng, nhất là có thể ảnh hưởng đến sau này. Vì đầu là bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể người.

"Hạo Thần, anh nghe em giải thích đã, chuyện không như anh nghĩ đâu. Em không cố ý đập anh ta, chẳng qua em quá tức giận nên mới..."

"Nhưng Ngụy Toàn là trợ lý của tôi, cũng không phải nơi để cô trút giận. Cô xem lại tình trạng sức khỏe hiện tại của mình đi, đã bị thương nặng như vậy còn có sức đánh người. Có phải cô cảm thấy mình bị thương vẫn chưa đủ nặng đúng không?"

Lâm Tiêu cúi đầu, nhất thời không biết nên nói gì.

Phải, cô ta ném Ngụy Toàn là sai, nhưng chẳng lẽ Tô Thanh Anh làm cô ta bị thương thành thế này lại không có lỗi ư?

Từ lúc Nguyễn Hạo Thần bước vào phòng, chỉ so đo chuyện mình ném ly vào Ngụy Toàn. Anh cũng không hề hỏi han vết thương của mình thế nào rồi, không hề quan tâm cô ta.

Vậy nên, anh thật sự đã thay đổi rồi!

"Hạo Thần, không phải em bị như thế này đều là do Tô Thanh Anh gây ra hả? Rõ ràng là cô ta đụng vào em, nhưng sao anh không trách cô ta chút nào? Chẳng lẽ em bị tai nạn là điều đương nhiên à?"

Tô Thanh Anh mỉm cười, cô cũng đã đoán được Lâm Tiêu sẽ đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người mình. Dù sao, cô ta cũng chưa bao giờ thấy mình sai.

Ngẫm lại cũng thật buồn cười.

Nếu bản thân không đi ra ngoài tìm chết, sao có thể bị tàn phế được? Kết quả lại đổ hết trách nhiệm lên chủ xe.

Nếu là tài xế khác gặp chuyện như vậy thì đã báo cảnh sát từ lâu, sao còn rảnh rỗi ở đây nghe cô ta nói nhảm nhí chứ?

"Lâm Tiêu, xe tôi có camera hành trình, mà tôi cũng không cố ý đâm vào cô, là chính cô muốn chết tự mình đâm vào, nên không thể trách tôi được."

"Mà cô trách tôi cũng được, vì tôi cảm thấy cô đáng đời, thật tiếc cô lại không chết. Tôi hơi hối hận, sao lúc ấy chưa đâm chết cô đã đạp phanh xe rồi."

Tô Thanh Anh tỏ ra tiếc nuối.
Advertisement
';
Advertisement