Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Ngụy Toàn cầm tài liệu trên tay bước ra khỏi phòng làm việc của mình, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyễn Hạo Thần, suýt chút nữa anh ta còn hoài nghi có phải mắt mình có vấn đề rồi hay không.

Tổng giám đốc mà lại lo lắng như thế vì cô Tô sao?

“Mau xuống lái xe!”

Ngụy Toàn gật đầu, giao văn kiện trong tay cho thư ký, lập tức rời đi cùng Nguyễn Hạo Thần.

Dưới lầu, trông thấy Nguyễn Hạo Thần gấp gáp ôm một cô gái rời đi, không ít người đều có cảm giác như nhìn thấy quỷ.

Không phải có tin đồn đều nói là Tổng giám đốc chỉ yêu một mình cô bạn gái mối tình đầu của anh ta thôi hay sao?

Mà Tổng giám đốc không phải vô cùng ghét bỏ cô vợ đã kết hôn với anh rất lâu nhưng chưa từng lộ mặt, giữa bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nào.

Cô gái được bế trong vòng tay của Tổng giám đốc không phải là người phụ nữ dáng vẻ chật vật không lâu trước đó mới đứng giữa sảnh tầng trệt sao?

Nhân viên lễ tân lộ vẻ mặt vô cùng kỳ quái, cô ta vẫn còn nhớ rất rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cô gái kia tên là Tô Khiết, cô ấy và Tổng giám đốc của họ đúng là có quen biết.

Vậy tại sao hôm qua Tổng giám đốc lại nói như thế?

Nếu không quen biết giống như những gì Tổng giám đốc đã nói, vậy sao lại có dáng vẻ lo lắng sốt ruột thế kia.

Xe lao đi vùn vụt trên đường!

Hai tiếng đồng hồ sau, ở cửa phòng bệnh VIP, Nguyễn Hạo Thần lấy thuốc lá từ trong túi ra.

Vừa nãy bác sĩ nói Tô Khiết vì đau lòng quá mức lại thêm suy nhược và chấn động tâm lý nên mới ngất xỉu. Tình hình như thế thì phải mất mấy ngày mới có thể tỉnh lại.

Ngụy Toàn đứng bên cạnh không nói gì, thật ra anh ta rất muốn nói với Tổng giám đốc rằng mẹ của cô Tô đã qua đời, nên cô Tô mới đau lòng như thế.

Nhưng Tổng giám đốc không hỏi nên anh ta cũng không lắm miệng thêm nữa!

“Ngụy Toàn, cậu đi thăm dò xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô ta đi. Không phải hôm qua cô ta còn đến bệnh viện khám…”

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên quay đầu nhìn vào phòng bệnh, bộ quần áo trên người cô và dáng vẻ của cô, không phải là Lâm Khả Khanh đã…

“Ngụy Toàn, tình trạng của Lâm Khả Khanh thế nào rồi?”

Ngụy Toàn vội vàng cúi đầu đáp lời: “Tổng giám đốc, mẹ của cô Tô qua đời, bởi vì bị thiếu oxy nên chết.”

Nguyễn Hạo Thần ném điếu thuốc lá trong tay đi, tóm lấy cổ áo anh ta, ánh mắt rét lạnh.

“Vậy tại sao lại không nói cho tôi biết!”1

Anh gầm lên, khuôn mặt đẹp đã bắt đầu trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Không biết tại sao trong lòng anh luôn có một cảm giác, có gì đó nghẹn lại không nói ra thành lời được, khiến anh cảm thấy hoang mang lo sợ.

“Tổng giám đốc, tôi đã định báo cáo với anh nhưng khi đó anh nói cô Lâm xảy ra chuyện rồi đi mất.”

Vào ngày hôm qua, không đúng, là ngày hôm trước.

Cơ thể Nguyễn Hạo Thần khựng lại, chậm rãi buông lỏng cổ áo Ngụy Toàn ra.

Anh giật cà vạt của mình, tâm trạng vô cùng phức tạp.

“Tối hôm qua cô Tô dầm mưa cả đêm, sau đó còn ở lại trong nghĩa địa xuyên đêm.”

Lần này Nguyễn Hạo Thần không nói gì nữa, chỉ im lặng, ánh mắt càng trở nên u tối, không biết là anh đang suy nghĩ điều gì.

Cơ thể anh hơi động đậy, mở cửa đi vào phòng bệnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Khiết đang nằm trên giường bệnh.

Cô ta đã phóng hỏa hại chết bố mẹ anh, còn khiến Tiêu Tiêu nằm trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo lâu như thế. Nên tất cả những điều này đều là báo ứng Tô Khiết phải chịu!1

Đây chính là báo ứng của cô ta, nên anh không cần phải cảm thông hay đồng cảm gì cho cô ta hết!1

Huống chi người mà anh yêu chính là Tiêu Tiêu, chuyện sống chết của người phụ nữ này thì có liên quan gì đến anh chứ?1

Hơn nữa, cô ta còn phản bội anh, xảy ra quan hệ với cái gã Tôn Tử Phàm kia, còn mang thai. Để giữ lại đứa bé mà cô ta còn không tiếc dùng bình hoa đập anh.

Loại phụ nữ khiến người ta phải buồn nôn này có gì đáng để anh ta đồng cảm kia chứ?

Muốn ly hôn, vậy cả đời này cũng sẽ không cho cô ta được như ý nguyện!1

Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua, trong ba ngày này Nguyễn Hạo Thần không hề đi tìm Lâm Tiêu mà vẫn luôn ngồi trong phòng bệnh của Tô Khiết.

Lâu lâu sẽ có văn kiện được đưa đến để xử lý. Nhưng trong thời gian ba ngày này, Tô Khiết vẫn nhắm chặt hai mắt, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Ngày thứ tư, thời tiết vẫn đẹp như thế, Tô Khiết nằm trên giường bệnh cuối cùng cũng mở mắt tỉnh lại.

Cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cô đã mơ một giấc mơ vô cùng dài. Cô nhìn thấy bản thân khi còn bé được bố mẹ bế đi chơi, cô vô cùng vui vẻ.

Cảnh tượng thay đổi, bố mẹ vẫy tay với cô, bóng dáng của họ dần đi xa, cô cố gắng, cô điên cuồng đuổi theo bọn họ, cuối cùng biến thành cả một vùng không gian tăm tối.

Sau đó trước mặt cô xuất hiện bóng dáng Nguyễn Hạo Thần, đó chính là dáng vẻ của anh vào lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, toàn thân anh bao phủ trong sự lạnh lẽo, không có bất kì tình cảm nào khác.

Cô hi vọng mình sẽ không thích anh, nhưng nai con trong lòng cô liên tục chạy loạn. Cô biết, cô thích anh!

Đột nhiên cảnh tượng lại thay đổi, một trận hỏa hoạn xảy ra. Ngọn lửa cháy phừng phực, lửa cháy to đến mức khiến người ta phải hoảng hốt sợ hãi. Cô lôi Nguyễn Hạo Thần ra từ bên trong trận hỏa hoạn đó, nhưng khi ấy, ánh mắt anh nhìn cô chỉ toàn là sự thù hận.

Hận không thể lập tức giết chết cô, hận không thể đâm cô ngàn nhát dao, hận không thể đẩy cô vào mười tám tầng địa ngục mãi mãi không thể siêu sinh!

Bởi vì trận hỏa hoạn đó đã giết chết bố mẹ Nguyễn Hạo Thần nên tất cả tội lỗi đều dồn hết lên đầu cô.

Cô càng muốn giải thích với anh thì anh càng không tin, không nghe. Từ đầu đến cuối, anh chưa từng tin vào một câu nào từ miệng cô.

Tiếp đến lại là một vùng tăm tối, cô đã quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức muốn nằm lại trong khoảng trời tối đen vô biên vô tận này, mãi mãi im lặng.

Nhưng lại có cái bóng người nho nhỏ nằm ở bên cạnh cô, cái đầu bé gối lên tay cô, hai đầu chân mày trông cực kỳ giống với Nguyễn Hạo Thần.

Đứa nhỏ nói: “Mẹ, con giúp mẹ, mẹ đừng sợ!”1

Cô rất vui, đây chính là con của cô!

Trong bóng tối đột nhiên có một cánh tay to lớn duỗi ra, tóm lấy đứa nhỏ đi. Cô hoảng hồn, bên tai lại vang lên giọng nói của Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết, đây chính là đứa con hoang của cô và Tôn Tử Phàm, tôi sẽ không để nó được sống!

Nước mặt lặng lẽ chảy ra ướt đẫm khuôn mặt cô, Tô Khiết lấy lại tinh thần. Con của cô vẫn còn bố còn mẹ, bây giờ cô đã không còn lẻ loi một mình nữa.

Cô sẽ tìm Nguyễn Hạo Thần báo thù, báo thù thay cho đứa nhỏ và mẹ!

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tô Khiết lau khô nước mắt trên mặt. Khi cô trông thấy người đàn ông kia xuất hiện, trong ánh mắt cô ánh lên sự thù hận.

Tất cả mọi chuyện đều vì người đàn ông đó nên cô mới mất đi tất cả!

“Còn tưởng là cô sẽ chết đấy chứ!”

Anh vừa mở miệng đã nói một câu như thế.

Lạnh lùng bạc bẽo đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Nếu là trước đây, cô sẽ vì câu nói này của anh mà đau lòng thật lâu, trắng đêm không ngủ.

Nhưng bây giờ thì, trái tim cô đã chết rồi, dù có cay nghiệt hơn nữa cũng không gây nên chút gợn sóng nào trong lòng cô.

Cô ngồi dậy, bứt kim truyền cắm trong tay trái ra, một ít máu lập tức rỉ ra.

Nhìn thấy hành động của cô, Nguyễn Hạo Thần cười nhạo, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười chế giễu, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.

“Còn định dùng cách tự ngược đãi bản thân để gây chú ý với tôi sao? Cô đúng là khiến người ta phải buồn nôn!”1

Không thèm quan tâm đến anh, cô bước đến trước ngăn tủ, lấy ra quần áo của mình, vẫn là bộ đồ âu màu đen dành cho nữ.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt, lẳng lặng nhìn, cô lại muốn làm gì nữa?

Sau khi vào phòng tắm rồi trở ra, Tô Khiết giống như biến thành một người khác.

Mái tóc dài của cô đã được buộc lên, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đẹp trong veo trở nên bình tĩnh đến mức khiến người ta phải ngây người.

Nguyễn Hạo Thần lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trông vô cùng đẹp mắt.

Cô đứng trước mặt anh, giọng nói khàn khàn rất khó nghe, nhưng lại vô cùng chói tai…
Advertisement
';
Advertisement