Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Người có tiền đúng là tốt thật, ngay cả môi trường làm việc cũng khiến người ta thoải mái thế này, hơn nữa phong cảnh cũng rất tốt.

Nếu làm việc mệt mỏi, có thể đứng trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn phong cảnh nơi xa.

Nếu cậu bé không nhớ lầm, ở đây có thể ngắm toàn bộ cảnh đêm của Giang Thành, nếu là buổi tối chắc chắn sẽ rất đẹp.

“Con đã ăn sáng chưa?”

“Con đã ăn sáng rồi. Hôm nay mẹ dậy từ sớm, cho nên có thể thưởng thức bữa sáng do mẹ nấu.

Nói ra thì văn phòng này của chú còn rất có cảm giác tiên tiến, chắc đã tốn không ít tiền trang trí. Thật ngưỡng mộ người có tiền như mấy chú.”

Đôi chân nhỏ của Tô Cảnh Nhạc đi tới phía trước cửa sổ sát đất. Nhìn từ nơi cao như vậy, thế nhưng cậu bé không hề sợ hãi chút nào. Thậm chí, cậu còn vô cùng bình tĩnh, có phong thái của bậc đế vương.

Nguyễn Hạo Thần nhìn ra con trai của anh nhất định rất có tài. Mới bé xíu mà đã có khí thế như vậy, cộng thêm trí tuệ kia thì hoàn toàn vượt xa chỉ số IQ của bạn bè cùng lứa.

Cho nên, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu không nhỏ.

“Nếu được thì ba có thể để con thừa kế toàn bộ tập đoàn Nguyễn Thị. Tới lúc đó, con chính là Tổng giám đốc của tập đoàn. Sau này, con cũng có thể trở thành người giàu có.”

Tô Cảnh Nhạc nghe xong, quay đầu sang nhìn anh. Nguyễn Hạo Thần lại hào phóng đến thế ư?

Bây giờ anh mới mấy tuổi, chẳng qua đang ở độ tuổi ba mươi, dù có lớn hơn thì cùng lắm cũng chỉ khoảng bốn mươi. Bốn mươi tuổi mà đã nghỉ hưu cũng quá sớm rồi.

Hơn nữa, có người còn không bằng lòng nghỉ hưu ở độ tuổi này.

“Con nghĩ không cần đâu ạ, dù gì mẹ con vẫn chưa chấp nhận chú là bố của con. Nói không chừng, sau này chú sẽ cưới người phụ nữ khác rồi sinh thêm mấy đứa. Tới lúc đó, có người giúp chú kế thừa tập đoàn Nguyễn Thị rồi.”

Nguyễn Hạo Thần giơ ba ngón tay lên thề, trước giờ anh chưa từng nói qua những lời này.

Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ nói những lời như định cưới người phụ nữ khác hay có con với ai khác,...

Tất cả chỉ là tưởng tượng của tên nhóc thối này.

Khóe miệng khẽ động: “Là ai nói với con rằng sau này ba sẽ cưới người phụ nữ khác, về sau sẽ sinh rất nhiều con?”

“Biểu hiện của chú mang lại cho con cảm nhận như thế, lẽ nào không phải à?”

“Nếu ba cưới người phụ nữ khác, sau đó sinh rất nhiều con, vậy con và mẹ con phải làm sao? Hơn nữa, hôn nhân giữa ba và mẹ con vẫn còn, vẫn chưa có ý định và không có khả năng ly hôn. Cho nên, nếu ba tái giá sẽ phạm phải tội trùng hôn.”

Tô Cảnh Nhạc: “…”

Cái gì?

Họ vẫn chưa chính thức ly hôn?

Giấy kết hôn vẫn còn!

Mẹ không hề nói chuyện này cho mình nghe, cũng không cho cậu bé biết cô và Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa chính thức ly hôn.

Mà bản thân cậu bé luôn nghĩ, hai người họ đã ly hôn từ năm năm trước. Nếu không, sao sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?

Điều quan trọng là đêm qua, khi mẹ cậu bé về nhà đã nói họ nghe một chuyện rất quan trọng. Đó chính là chuyện giả mạo ADN của anh trai hay chị gái của cậu bé năm xưa.

Cũng tức là kết quả giám định ADN bị làm giả, dẫn đến anh trai hay chị gái còn chưa được nhìn thấy thế giới này đã mất mạng.

Từ trước đến giờ, chuyện này đều là nỗi gút mắc trong lòng mẹ cậu bé.

“Vậy con hỏi chú một chuyện. Năm năm trước, mẹ con mang thai, nhưng chú không tin đứa con đó là của mình. Sau đó, cho người tới giám định, kết quả còn bị người ta giả mạo. Chuyện này thật sự không phải do chú làm đúng không?”

Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, anh không ngờ Tô Thanh Anh cũng nói chuyện đó cho tên nhóc thối này nghe, cho nên cậu bé mới biết nhiều chuyện như vậy.

Hơn nữa, anh chắc chắn cũng biết, có lẽ anh sẽ có cơ hội có thể hỏi thăm cậu bé về những chuyện Tô Thanh Anh đã trải qua trong suốt mấy năm họ ở Mỹ.

“Quả thật kết quả giám định ADN là bị người ta làm giả, ba cũng mới biết chuyện này vào hôm qua. Lúc đó, ba hoàn toàn không nghĩ đến việc kết quả giám định ADN cũng sẽ bị người ta làm giả được.

Khi đó, ba nhìn thấy bản kết quả thì vô cùng tức giận. Đây không phải con của ba, điều đó cho thấy mẹ con đã phản bội ba. Cô ấy và Tôn Tử Phàm ở bên nhau rồi cắm sừng cho ba. Nếu đổi lại con, phải trải qua chuyện như vậy, lẽ nào con không giận sao?”

Gương mặt mũm mĩm của Tô Cảnh Nhạc nở nụ cười thờ ơ.

Lúc đó, IQ của Nguyễn Hạo Thần chắc chắn bị chó ăn mất rồi. Nếu không sao lại dễ dàng tin mấy kết quả giám định và lời nói của người phụ nữ Lâm Tiêu kia chứ?

Mẹ cậu bé ra nông nỗi này, Lâm Tiêu cũng có không ít công lao.

“Trên báo cáo giám định viết thế nào thì chú tin ngay? Nếu trong lòng chú cảm thấy không phải vậy lẽ nào chú không biết tự mình điều tra lại hay sao? Lớn bằng từng ấy rồi cũng không biết nghĩ một chút chuyện con cỏn này ư?

Nói trắng ra, khi đó chú căn bản chưa từng tin mẹ của con. Nhắc tới phản bội, rõ ràng chú đã phản bội mẹ con trước. Chú và mẹ con đã lãnh giấy kết hôn, vậy chú nên biết rõ thân phận của mình, chú là người đàn ông đã có vợ.

Cho dù chú và mối tình đầu của mình rất ân ái. Nhưng kể từ giây phút chú kết hôn thì hai người đã kết thúc từ lâu, cũng không còn bất kỳ khả năng nào nữa.”

Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của tên nhóc này, Nguyễn Hạo Thần lại thật sự có cảm giác không đỡ nổi. Khí thế này quá mức mạnh mẽ.

Cũng không biết ai dạy tên nhóc này trở nên như vậy, không hề có hơi thở non nớt của một đứa trẻ. Ngược lại, giống người trưởng thành và tâm cơ hơn.

Nhưng ở trước mặt mẹ mình, cậu bé lại là tỏ ra ngây thơ trong sáng. Tóm lại, chính là tính tình vô cùng trẻ con, dáng vẻ đó mới là dáng vẻ mà một đứa trẻ thực sự nên có.

Chứ không phải chín chắn như một người trưởng thành giống như bây giờ.

Bản thân anh có một ảo giác, tên nhóc đứng trước mặt anh không phải đứa trẻ bốn tuổi, mà là một người trưởng thành vô cùng chín chắn.

“Nhưng trong ba năm hai người kết hôn, chú đều luôn chăm sóc cho tình đầu của mình, luôn nghĩ rằng mẹ con đã hại cô ta ra nông nỗi đó.

Cho nên chú cứ hận mẹ con, có đúng không? Vì vậy trong cuộc hôn nhân ba năm của hai người, thái độ mà chú dành cho mẹ con có thể nói là cực kỳ tồi tệ, cơ bản không nhìn ra là quan hệ vợ chồng.

Hơn nữa, trong suốt thời gian đó, tuy mẹ con và daddy Tôn Tử Phàm có qua lại, nhưng trước giờ họ chưa từng làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với chú. Ngược lại bản thân chú nghi ngờ linh tinh, lẽ nào chú không hề có lòng tin vào sức hút của chính mình à?”

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Anh phải trả lời câu hỏi này như thế nào đây? Quả thật, đứa trẻ quá thông minh cũng không tốt.

“Ngược lại là chú, chú dám nói mình và người phụ nữ Lâm Tiêu kia chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với mẹ con không? Nếu chú nói không có, con tuyệt đối cũng không tin.”

Nghe daddy Tôn Tử Phàm nói, sau khi Lâm Tiêu tỉnh lại, hai người họ chắc chắn đã làm ra chuyện gì đó trái đạo đức, cuối cùng thậm chí còn làm mất cả đứa bé.

Vì vậy, ngay cả đứa bé đã không còn thì sao có thể chưa từng làm ra chuyện có lỗi với mẹ cậu bé chứ?
Advertisement
';
Advertisement